Chương 593 Không Thấy Ký Sinh Hồn Trùng
Đây là lần đầu tiên Đỗ Địch An gặp người của Dực Tộc. Sau khi nhìn một lúc phán đoán ánh mắt hắn liền vụt lên một tia sáng nhẹ, đột nhiên cảm thấy một sự oai nghiêm từ họ. Hắn nhìn bằng nhiệt cảm thị giác thì thấy sức nóng bên trong con người này vô cùng mạnh mẽ, giống như một ngọn lửa dày phừng phừng bùng cháy vậy, thậm chí còn hơn nhiều so với bất kỳ ai, không hề thua kém Hathaway mà hắn đã gặp, rõ ràng, người này có khi là Khai Hoang Giả của Dực Tộc!
Hắn chợt nghĩ đến Thú Ảnh Giả ở phía sau, khuôn mặt hơi thay đổi, đôi mắt hắn không chuyển động, nhưng tầm nhìn lại lặng lẽ chuyển sang xung quanh.
- Nếu ta không nhầm thì ngươi chính là một chiến binh của Dực Tộc?
Yan dần bình tâm lại đồng thời thu dần biển cảm kinh ngạc của mình chỉ để lại khuôn mặt mang chút ảm đạm. Nghĩ đến thi thể của Thú Ảnh Giả phía sau, cơ thể hắn ta liền chậm rãi bước một bước nhằm che khuất một ít miệng hang và nói với giọng lạnh lùng:
- Dực Tộc các ngươi lại dám bước vào khu vực của Long Tộc bọn ta khi chưa được phép, ngươi không sợ chết à? Nơi đây luôn có Khai Hoang Giả của Long Tộc đi tuần, tốt hơn hết ngươi nên tránh ra!
Tên thanh niên nhướn mày rồi từ từ hướng đôi mắt xanh lục nhìn hắn đăm chiêu, đôi mắt khẽ liếc qua cơ thể hắn rồi nhìn vào hang động phía sau, dường như nhận thấy điều gì đó trong bóng tối sau hang. Đôi mắt hắn khẽ sáng lên, nhưng chẳng mấy chốc lại hiện ra vài phần nghi hoặc và ngạc nhiên. Lúc sau lại nhìn Yan rồi hỏi:
- Con Thú Ảnh Giả này là do các ngươi giết sao?
Đám Yan liền biến sắc, lập tức siết chặt vũ khí, thể hiện một tư thế sẵn sàng.
- Sức mạnh yếu đuối như các ngươi không thể giết được Thú Ảnh Giả. Hóa ra là đi hôi của à haha...
Chàng trai trẻ Dực Tộc lẩm bẩm rồi khẽ lắc đầu, buồn cười cho chính sự thận trọng quá mức của mình, cánh dơi khổng lồ trên lưng nhanh chóng được thu về, co lại thành một quả bóng, giống như mang một tấm khiên màu đen vậy.
Hắn ta nhấc chân bước và đi về phía hang như không có người ở đó.
Đôi mắt của Đỗ Địch An lóe lên, cơ thể hắn hơi nghiêng sang một bên, không hề cản trở đối phương.
Ba người bọn Yan biến sắc, không ngờ Đỗ Địch An lại bỏ cuộc. Chẳng nhẽ lại định để cho họ chiến đấu với kẻ thù trước mặt? Nghĩ đến đây, ba người họ liền rủa thầm trong lòng, nhưng không học Đỗ Địch An nhường đường. Dẫu sao thì nếu họ rút lui, coi như dâng không Ký Sinh Hồn Trùng truyền kỳ cho kẻ trước mặt.
- Đứng lại!
Yan nghiến răng.
Thanh niên Dực Tộc như thể không nghe thấy, vẫn bước từng bước chậm rãi và vững chãi tiến tới.
Ruby đứng ngay phía trước mặt liền cảm thấy sự căng thẳng không thể giải thích được. Hắn nuốt nước bọt, ngập ngừng trong lòng, nhưng cuối cùng cũng nghiến răng né sang một bên như Đỗ Địch An.
- Lên!
Yan gầm lên.
Martin xông lên, bóng hình như bỗng biến thành ba múa chiến đao chém về phía thanh niên Dực Tộc.
Ruby căng thẳng dõi theo biết được hắn đang dốc toàn lực.
Đột nhiên, âm thanh da thịt bị xé rách vang lên, một dòng máu phụt ra cùng hộp sọ bay lên ngay sự chứng kiến của Ruby và Đỗ Địch An rơi đánh bịch xuống đất, lăn ra cách đó bốn năm mét, đó là đầu của Martin trên khuôn mặt hiện rõ nỗi sợ hãi. Cả bọn đồng loạt sửng sốt. Có một sự kinh ngạc trong mắt Đỗ Địch An.
Mặc dù đã đoán trước thanh niên của Dực Tộc rất mạnh và không phải là Khai Hoang Giả tầm thường, nhưng không ngờ hắn lại kinh khủng đến thế. Hắn toát mồ hôi lạnh trên lưng và cảm thấy cứng đờ toàn thân, cảm giác như thể bị sát khí khoá chặt, giống như một con ếch bị con rắn độc nhìn chằm chằm, không dám nhảy hoặc di chuyển, vì sợ rằng nếu kinh động đến nó thì chỉ tích tắc thôi cũng đoản mạng.
Đồng tử của Yan, Mary và Ruby siết chặt, trên khuôn mặt của họ hiện đầy sự kinh hoàng. Họ không ngờ rằng sức mạnh của thanh niên có cánh này lại kinh khủng đến vậy. Họ đột nhiên hiểu tại sao Đỗ Địch An lại rút lui. Đó chẳng phải là một âm mưu khiến cho họ tiêu hao sức mạnh thể chất gì hết, mà là khả năng nhiệt cảm thị giác của hắn đã nhìn thấy rõ ràng ngay từ đầu, sức mạnh của thanh niên Dực Tộc này tuyệt nhiên không phải thứ họ có khả năng chống lại!
Hàm răng của Yan khẽ run lên, nhìn thanh niên Dực Tộc vẫn bước đến khiến trái tim hắn đập loạn xạ, dường như những bước chân im lặng của đối phương như đang dẫm lên trái tim hắn vậy, lòng bàn tay cầm vũ khí của hắn đã trở nên cứng ngắc. Sự áp bức mạnh mẽ từ đối thủ khiến cơ thể của hắn giống như bị một lòng bàn tay vô hình giữ chặt lấy, không thể di chuyển được.
Bàn tay hắn khẽ run lên, chầm chậm dịch những bước chân của mình, cố gắng di chuyển sang một bên nhường đường trước khi thanh niên Dực Tộc bước đến.
Tại thời điểm này, trong tâm trí của hắn không còn Ký Sinh Hồn Trùng truyền kỳ của Thú Ảnh Giả mà chỉ còn sự sợ hãi và khao khát sống sót mạnh mẽ.
Mary theo sau Yan cũng nhường lối, khuôn mặt tái nhợt, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt thanh niên Dực Tộc.
Hắn ta nhìn về phía trước phớt lờ hai người họ, và bước thẳng vào hang, bước về phía thi thể to lớn của Thú Ảnh Giả.
Khi hắn ta vào hang, Yan liền cảm thấy nhẹ nhõm, bí mật dồn lực vào chân để chuẩn bị chuồn bỗng đột nhiên thanh niên Dực Tộc cất lời:
- Đừng vội, ta còn có số câu hỏi muốn các ngươi trả lời, nếu không muốn chết thì nên ngoan ngoãn đi.
Yan biến sắc, nhìn từ khóe mắt liền thấy thanh niên Dực Tộc còn chẳng buồn ngoái đầu lại, chỉ đi đến chỗ Thú Ảnh Giả và ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào thi thể.
Mặc dù đối phương để lộ lưng cho đối thủ nhưng Yan không hề có ý định sẽ đánh lén hắn, thậm chí còn cảm thấy rằng nếu mình chạy trốn thì sẽ bị đối phương bắt kịp và công kích ngay lập tức.
Thấy Yan, Mary và Ruby đều sợ hãi đến mức từ bỏ ý tưởng trốn thoát, Đỗ Địch An cảm thấy hơi thất vọng, thậm chí tức giận.
Hắn đang muốn đợi khi Yan trốn thoát và lúc họ chạy tán loạn mỗi kẻ một phía thì, hắn tin rằng thanh niên Dực Tộc này thể đuổi kịp bọn họ cùng một lúc. Bằng cách này, sẽ có người chạy trốn thành công, còn nếu tiếp tục chờ đợi thì chẳng cần nghĩ cũng biết thanh niên Dực Tộc này sẽ chỉ hỏi nguyên nhân cái chết của Thú Ảnh Giả và khi hỏi xong thì cũng là thời gian giết người diệt khẩu.
Đánh giá từ biểu hiện của thanh niên Dực Tộc này thì dường như hắn đã biết đến sự tồn tại của Thú Ảnh Giả từ lâu. Nếu như muốn đối phó với một vài Long Hoang Vệ trong số họ thì từ lúc xuất hiện đã ra tay khử họ rồi, hoặc thậm chí sẽ đánh lén nếu cần thiết, làm vậy sẽ an toàn hơn và đảm bảo không để xổng một ai.
Nếu hắn đến vì Thú Ảnh Giả thì lý do đã rõ ràng. Nhưng cấp cao hoặc có liên quan trong Long Hoang Vệ Long Tộc lại có gián điệp bị Dực Tộc cài vào khiến tung tích tình báo của Thú Ảnh Giả ở hoang khu số ba bị lộ. Vậy mới khiến Dực Tộc không màng nguy hiểm lẻn vào tìm kiếm.
- Hửm?
Thanh niên Dực Tộc nhìn vào vết thương chí mạng trên lưng của Thú Ảnh Giả và hơi ngạc nhiên, rồi nhìn các phần còn lại của nó, xong liếc nhìn môi trường xung quanh. Sự ngạc nhiên trong mắt hắn bỗng trở nên kinh ngạc
“Không hề có dấu vết chiến đấu kịch kiệt, vết thương lại là chí mạng, làm sao có thể như vậy được, chẳng nhẽ là thứ ở sâu trong hoang khu đã xuất hiện?
Khuôn mặt hắn thấp thoáng, không còn do dự liền lấy một cái chai nhỏ rắc bột màu vàng nhạt lên vết thương. Sau khi đổ đều, hắn bỏ chai ra và lặng lẽ chờ đợi.
Trong nháy mắt đã vài phút trôi qua, nhưng không có chuyển động như hắn mong đợi.
- Ký Sinh Hồn Trùng không còn nữa?
Thanh niên Dực Tộc sầm mặt và cau mày.
......