← Quay lại trang sách

Chương 599 Thánh Tử

Ngươi lùi lại đi.

Helisha nói với Đỗ Địch An đằng sau mình nhưng không quay đầu lại.

Hắn cũng chẳng đợi nàng nói liền vội vã bỏ chạy.

- Ngươi chính là Helisha?

Parna nheo mắt nhìn nàng khẽ đánh giá.

Helisha hờ hững nhìn lại hắn, mắt lướt xuống, nói:

- Đây có phải là di chúc của ngươi không?

Parna khẽ nhướn mày, khóe miệng nhếch lên nhạo báng đáp trả:

- Nghe đồn rằng ngươi là Thánh Nữ đã giác tỉnh trong gần một thế kỷ và là người có năng khiếu nhất hiện nay, giờ đây gặp thì có vẻ không đúng như vậy.

- Nếu câu này đổi lại là Thánh Tử bên Dực Tộc ngươi nói thì còn đủ điều kiện.

Helisha không tức giận và nói một cách thờ ơ:

- Còn về ngươi, một Tam Thiếu Gia không được chọn làm Thánh Tử thì liệu có thấy xấu hổ không?

Khuôn mặt của Parna khẽ đỏ lên, nắm tay siết chặt, đang muốn mở miệng nói đột nhiên nghĩ ra điều gì khiến sắc mặt hơi thay đổi, hắn chỉ hằn học nhìn chằm chằm vào Helisha đáp:

- Muốn kéo dài thời gian để cứu viện sao? Hừ, lần này coi như ngươi gặp may, sau này nếu gặp nhau ở sâu trong hoang vực thì món nợ này ta nhất định phải trả!

Nói xong câu cuối cùng bóng hình của hắn mờ ảo tựa mặt hồ, xuất thần như mũi tên phi ngược rút lui thần tốc và quét xuống ngọn núi. Tốc độ nhang hơn nhiều lần so với lúc trước dượt đuổi Đỗ Địch An. Rõ ràng, hắn ta đã không dốc sức hoàn toàn đuổi theo đối phương mà vẫn giữ lại cho mình sức mạnh thể chất nhất định, nếu không chẳng đợi Đỗ Địch An vào trong núi đã bị bắt sống.

Helisha hừ một tiếng, hình bóng tuôn ra từ thanh kiếm khổng lồ đỏ như máu, như một ánh sáng mỏng manh diệu kì quét thẳng qua khu rừng rậm rạp, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng mỗi khi nàng đi qua cây lớn trên đường, hình bóng sẽ ngay lập tức di chuyển và đi theo một đường lượn sóng, nhưng bởi vì đường cong xung quanh giữa các cây quá nhanh nên trông giống như theo một đường thẳng, đuổi theo Parna trước mặt.

Trong nháy mắt, hình bóng của Helisha đã bắt kịp Parna, dường như biết ý định của hắn ta nên nàng không tỏ ra thương xót và giơ tay đánh một chưởng.

Parna không hề tỏ ra sợ hãi mà trở nên vô cùng tàn khốc đánh trả lại một quyền.

Tiếng nổ lớn phát ra rồi một ánh sáng mờ nhạt xuất hiện qua mắt Parna, cơ thể hắn ta nhanh chóng bật lùi trở lại. Hắn cố gắng hãm sức mạnh, nhưng vẫn bị phá hai ba cây lớn trước khi dừng lại. Hắn cảm thấy tê dại ở lòng bàn tay và dường như mất đi cảm giác, cơn đau ở cổ tay quá lớn như thể xương bên trong dường như bị vỡ tan vậy.

- Sao có thể như vậy?!

Parna bò từ mặt đất đứng dậy, kinh hoàng trong lòng. Qua nhiệt cảm thị giác, hắn thấy sức nóng trong cơ thể của Helisha không cao hơn nhiều so với mình. Cần phải biết rằng trong khi chiến đấu thì ngay cả những người có thể che giấu sức nóng cũng rất khó để giấu đi thân nhiệt của cơ thể, nói cho cùng thì khi cơ thể phát ra sức mạnh thì sự ngụy trang của cơ thể sẽ dễ dàng thất bại. Tuy nhiên, nhiệt lượng đối phương chỉ cao hơn mình một chút, nhưng sức mạnh dâng trào từ lòng bàn tay đó lại mạnh mẽ khủng khiếp. Nếu hắn không phản ứng nhanh thì e rằng lòng bàn tay sẽ bị gãy ngay tại chỗ.

Sau khi Helisha ra tay tấn công lần một, cơ thể nàng liền đệm lại một chút rồi nhanh chóng đuổi theo. Parna nhìn thấy dáng vẻ vội vã của đối phương, một tia sợ hãi lóe lên trong mắt, vội vàng quay đầu và chạy.

“Vèo!”

Cơ thể hắn lướt nhanh qua rừng. Vì đã từng đến một lần trước đó nên hắn vẫn nhớ địa hình gồ ghề, và tại thời điểm này Parna chọn chạy vào rừng cây đặc biệt rậm rạp để trốn thoát.

Tốc độ của Helisha phải giảm nhẹ dưới sự cản trở của cây cối. Trong nháy mắt hai người đã đuổi đến chân núi. Mặc dù khoảng cách khá dài nhưng toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng mười giây.

“Phù!”

Ngay khi bước ra khỏi rừng, đôi cánh đằng sau của Parna còn chưa kịp mở ra nhưng hắn đã vội vã nhảy lên, tốc độ của hắn ta tăng vọt dưới sự trợ giúp của đôi cánh, nhanh chóng tránh xa khỏi Helisha. Parna quay đầu lại và thấy rằng đối thủ cũng vừa mới ra khỏi rừng, đứng tại đó ngước nhìn mình và dường như đã từ bỏ việc đuổi theo.

“Đúng là một con quái vật.”

Parna thở phào nhẹ nhõm và thầm nhủ trong lòng.

Đột nhiên, một cỗ sát ý khóa lấy sau lưng hắn, những sát ý giết chóc như một thanh kiếm sắc bén, khiến cả cơ thể hắn ta lạnh buốt dựng tóc gáy.

“Chết rồi!”

Hắn ta vừa lóe lên hai từ này trong đầu, vẫn chưa kịp định thần phản ứng lại liền đùng một tiếng, theo sau đó là một cơn đau nhói xuất phát từ cánh trái của hắn. Parna quay lại nhìn trong nỗi kinh hoàng, liền hãi hùng phát hiện một con dao găm màu đen đang cắm ở cánh trái, đóng đinh vào nơi đôi cánh được nối với lưng thay vì màng cánh, nếu không thì con dao găm đã phi xuyên qua cánh rồi. Cơ thể hắn chao đảo lắc lư gần như ngã xuống, khiến hắn vội vã kìm nén cơn đau, ổn định cơ thể và khóa sự chú ý vào dáng người mảnh khảnh trên mặt đất phía sau, không còn dám khinh địch nữa. Mất một lúc sau khi hắn bay càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Helisha nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm.

- Con chuột dơ bẩn.

Helisha liếc đi chỗ khác, một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt nàng, nhưng không tiếp tục truy bắt nữa, mặc dù với sức mạnh thực sự của mình, nàng có thể dễ dàng bắt kịp người này và chém chết hắn, nhưng điều này sẽ làm lộ ra con át chủ bài giác tỉnh ba lần của mình, ngoài ra đội thám hiểm cũng không còn xa nữa, cuộc chiến ở đây đã thu hút sự chú ý của họ và đang trên đường đổ xô đến đây.

Nàng liếc nhìn lại và quay vào rừng rậm.

Chẳng mấy chốc liền nhìn thấy người bạn đồng hành thân thiết nhất của mình – Huyết Tước Đại Kiếm. Đứng cạnh thanh kiếm là Đỗ Địch An, người đã tháo chạy ngay lúc đầu. hắn đã nhìn thấy thanh niên Dực Tộc kia tẩu thoát trên bầu trời. Mặc dù thật đáng tiếc khi Helisha đã không cố bắt giết hắn ta, nhưng may thay còn giữ lại được cái mạng nhỏ cho bản thân. Không thể không mẩm rằng vận đen ập đến dữ dội nhưng trời quang mây tạnh vận may cũng tới.

- Lại được cô cứu lần nữa.

Đỗ Địch An mỉm cười cay đắng.

Helisha bĩu môi mỉm cười rồi nói:

- Mỗi khi ta xuất hiện, ngươi dường như đều gặp nguy hiểm.

Đỗ Địch An ngại ngùng đáp:

- May là sự xuất hiện của cô luôn kịp thời.

- Là ngươi số hên thôi.

Helisha khẽ mỉm cười, bước tới và cầm lấy Huyết Tước rút nó ra từ mặt đất và đặt nó trở lại lên lưng, dải băng sau lưng liền chủ động quấn quanh thanh kiếm như một cục nam châm rồi quấn chặt lấy nó. Cô liếc nhìn Đỗ Địch An, nhìn thấy người hắn phủ đầy bùn, bao gồm cả tóc và tai nhìn thảm thương vô cùng liền nói:

- Ngươi luôn phải trốn sự truy sát của hắn ta sao?

Đỗ Địch An đáp:

- Chỉ trốn một lát thôi.

- Ngươi quần với hắn được một lúc như vậy cũng đã khá lắm rồi.

Helisha thì thầm nói:

- Người này là ứng cử viên thứ hai cho Thánh Tử của Dực Tộc. Sức mạnh của Khai Hoang Giả bình thường không thể so sánh với hắn được, đặc biệt là khả năng nhận thức.

- Ứng cử viên thứ hai cho Thánh Tử?

Đỗ Địch An vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng thanh niên có cánh này khí thế lại lớn đến vậy. Nếu đúng là vậy thì danh tính này có thể so sánh với Hathaway??

- Ngươi đang ở đây để thực hiện nhiệm vụ đúng không, đồng đội của ngươi đâu, chẳng nhẽ bị hắn ta giết sạch rồi ư?

Helisha hỏi.

Nhắc đến chuyện này Đỗ Địch An liền nhớ lại những việc đã xảy ra ngày hôm nay, đặc biệt là khi chạy trốn và đấu đá với đám Yan, bất giác thở dài và đáp:

- Chắc là chết hết rồi.