Chương 600 Truyền Kỳ Bộ Sát Giả
Helisha liếc nhìn Đỗ Địch An rồi nói:
- Khi các ngươi làm nhiệm vụ có phải đã nhìn thấy thứ gì rồi đúng không?
Đỗ Địch An thấy cô bất ngờ hỏi vậy liền hơi sững sờ, sau đó liền kể sự thật:
- Nhiệm vụ của chúng ta lần này là giết một con ma vật cấp hiếm có tên là “Thính Phong Giả”, nhưng khi bọn ta tìm thấy hang ổ của nó thì lại gặp con truyền kỳ ma vật “Thú Ảnh Giả” ở đó, nhưng nó đã chết. Không biết là cái gì đã giết chết nó. Bọn ta còn chưa kịp thu thập Ký Sinh Hồn Trùng thì tên đó liền xuất hiện.
- Chết rồi?
Helisha hơi sững sờ và từ từ cau mày lại, trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói với Đỗ Địch An:
- Thi thể của nó ở đâu? Đưa ta đi xem.
- Được.
Đỗ Địch An liền gật đầu và thấy rằng nàng không ngạc nhiên khi nghe thấy có “Thú Ảnh Giả” xuất hiện và hắn biết rằng mình đã đoán đúng. Cô ấy đã biết ở đây có một Thú Ảnh Giả và lý do tại sao nàng lại hỏi như vậy chắc hẳn là do đoán thanh niên Dực Tộc kia không thể vô công rỗi nghề đến mức vượt biên qua đây chỉ để truy đuổi và giết chết mấy người Long Hoang Vệ như bọn họ, chắc hẳn phải có những mục đích khác, vì vậy hắn không hề che giấu điều đó mà chọn nói sự thật.
“Vèo!”
“Vèo!”
Đỗ Địch An dẫn đường và trở lại con đường khi nãy, trên đường đi nhìn thấy xác của Mary và Ruby, hai người họ chết một cách vô cùng thảm thương, đầu thân mỗi chỗ một ngả. Thi thể nằm lăn lóc trên thảm cỏ dại dọc theo con đường hoang dã, phần đầu bị nứt toác, bò lúc nhúc một số con bọ màu đỏ thẫm giống như giun đất đang gặm nhấm huyết tương tươi như thể rất ngon lành.
Hai người họ vừa lâm nạn thì thi thể liền trở thành bữa tiệc thịnh soạn cho lũ quái vật hoang dã này.
Sắc mặt Đỗ Địch An thoáng chút thay đổi, mặc dù lòng dạ hắn đã cứng như sắt đá, nhưng khi chứng kiến những con người vẫn luôn ăn uống sống và chiến đấu cùng trong những ngày này, chỉ trong chớp mắt đã trở thành một xác chết nằm trơ trọi nơi hoang vu và trở thành nguồn dinh dưỡng béo bở cho những con quái vật yếu đuối này. hắn bỗng cảm thấy sự mong manh và bần cùng của sinh mạng.
- Họ là đồng đội của ngươi?
Helisha theo sau Đỗ Địch An thấy vậy liền cất lời:
- Ngươi muốn mang thi thể của họ về sao, bây giờ ngươi là người duy nhất còn sống sót trong đội của mình. Nếu mang theo thi thể của họ thì đường trở về của ngươi thậm chí còn nguy hiểm hơn.
Tất nhiên, Đỗ Địch An không hề có ý định mang thi thể của họ về, chưa nói tới việc hắn chẳng có chút tình cảm gì với hai người này, ngay cả hội Kacheek hay Nicotine đáng tin cậy cũng không ngoại lệ. Theo hắn, ý nghĩa của sinh mạng là còn sống, nếu đã chết tức nghĩa cuộc sống kết thúc, chỉ còn lại một bộ xương không hơn không kém.
hắn sẽ không bao giờ làm việc nhặt xác mà mạo hiểm mạng sống của mình như vậy, hơn nữa Đỗ Địch An đâu có ngu ngốc đến thế.
Tuy nhiên, quan niệm như vậy khá là máu lạnh, hắn không cần phải phơi bày nó với Helisha, suy nghĩ một lúc mới đáp lại:
- Hỏa táng thi thể bọn họ ở đây, để linh hồn đi theo tro cốt của họ và khiến vùng đất nơi họ đã từng chiến đấu trường tồn mãi mãi.
Helisha cũng đang muốn làm như vậy, nghe những lời của Đỗ Địch An khiến cô cảm thấy rất đồng cảm, liền gật đầu nói:
- Ừ, vậy thì hãy hỏa táng.
Ngay sau đó hắn nhặt một số cành cây khô héo gần đó, đặt hai cái xác lại với nhau. Khi hắn nhấc đầu của Mary lên, bỗng con quái vật giống như giun đất đang bò trong đầu cô quằn quại trườn về phía ngón tay hắn. Đỗ Địch An không khỏi cảm thấy ghê cổ, không hề muốn chạm vào con quái vật này chút nào liền búi tóc và vùi đầu vào thi hài, trên khuôn mặt của cô gái vẫn hiện rõ sự hoảng loạn kinh hãi.
hắn lấy ra một que diêm đốt cháy cành cây khô. Một lúc sau, ngọn lửa bùng lên cùng thi thể của Ruby và Mary cũng bị đốt cháy, bao gồm cả áo giáp trên người họ. Những con quái vật giống như giun đất trên đầu hai người họ nhảy lên la hét đau đớn dưới ngọn lửa, một số trong số chúng rơi xuống vào ngọn lửa, và chẳng mấy chốc bị thiêu chết, một số còn lại tuyệt vọng cố bò vào bên trong thi thể của người đã khuất.
Đỗ Địch An nhìn một lúc và biết rằng sẽ chẳng thể kết thúc sớm nên quay về phía Helisha nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nàng liền khẽ gật đầu.
Cả hai quay trở lại hang ổ của Thú Ảnh Giả trước đó, Đỗ Địch An liếc nhìn xung quhắn một cách thận trọng, không thấy có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và nói với Helisha:
- Thú Ảnh Giả ở trong động này.
Nói rồi hắn chỉ tay về phía cửa hang động và bỗng nhiên sững người lại.
Nếu hắn nhớ chính xác, thi thể của Yan dường như ở đây, nhưng giờ lại không có gì trên mặt đất.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
hắn bối rối, và đột nhiên nghĩ ngay tới sào huyệt dưới lòng đất sâu trong hang, hắn không khỏi không cảm thấy ớn lạnh. Chẳng có nhẽ là con Thú Ảnh Giả mới nở không lâu đã kéo thi thể của Yan đi!
“Vèo!”
Lúc này, bóng dáng của Helisha lóe lên, xuất hiện trước cửa hang như dịch chuyển tức thời. Nàng nhìn vào trong thấy thi thể của Thú Ảnh Giả đang nằm trên mặt đất, bỗng một tia sáng lóe lên trong mắt nàng. Đoạn bước đến trước thi thể to lớn này, ngay lập tức nhìn thấy vết thương cực kỳ bắt mắt trên cơ thể, và không còn vết thương nào nữa gần vết thương đó. Có vẻ như một đòn chí mạng!
Sắc mặt nàng hơi thay đổi nhảy qua xác chết của con quái vật, đưa tay ra và chạm nhẹ vào mép vết thương, đầu ngón tay của nàng trắng muốt giống như hành lá nhưng giờ đây lại bị phủ một lớp chất nhầy, nàng đưa lên mũi ngửi rồi đồng tử bất giác nheo lại.
Đỗ Địch An bước vào hang và thấy những hành động của Helisha liền hỏi:
- Cô biết được thứ gì đã giết nó chưa, truyền kỳ ma vật chẳng phải là quái vật mạnh nhất rồi ư, làm thế nào nó có thể bị giết ngay lập tức? Chẳng nhẽ trên truyền kỳ ma vật còn có quái vật mạnh hơn nó?
Helisha nhảy ra khỏi xác của Thú Ảnh Giả, khuôn mặt nàng trở nên hơi ảm đạm và nói:
- Tất nhiên, có hoang vực thì loại quái vật nào mà không có chứ, thậm chí có cả quái vật đã phá vỡ Cự Bích. Nếu ta không nhận thức sai, thì cái thứ đã kết liễu con Thú Ảnh Giả này phải là một... Truyền kỳ Bộ Sát Giả.
- Truyền kỳ Bộ Sát Giả?
Đỗ Địch An choáng váng, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này, nhưng theo nghĩa đen thì chỉ cần nghe chữ đoán nghĩa thì cũng biết khó nhằn thế nào.
- Đây là một loại quái vật ở hoang khu. Giống như tên của chúng, chúng thích giết truyền kỳ ma vật và những quái vật nổi tiếng khác. Chúng rất tàn nhẫn.
Helisha khẽ nheo mắt lại và nói tiếp:
- Ngộ nhỡ gặp phải nó thì ngay cả ma vật truyền kỳ cũng khó trốn thoát chứ chẳng cần nói tới Khai Hoang Giả như bọn ta.
Đỗ Địch An sững sờ. Mặc dù hắn biết đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, nhưng không ngờ rằng một siêu quái vật như truyền kỳ ma vật vẫn chưa phải là đỉnh cao của thế giới này. Có những con quái vật thực sự đáng sợ hơn nó như Truyền kỳ Bộ Sát Giả xuất hiện?
- Thật bất ngờ, một Truyền kỳ Bộ Sát Giả lại lẻn vào địa bàn của chúng ta.
Helisha quay lại và bước ra khỏi hang, ngước lên và nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào một cái cây lớn, im lặng trong giây lát rồi quay sang Đỗ Địch An và nói:
- Ta phải tìm ra thứ này càng sớm càng tốt, nếu không thì tất cả những con Tứ Danh Ma Vật trong Long Tộc sẽ bị chúng khoắng sạch.