← Quay lại trang sách

Chương 622 Miểu Sát

Nghe được Đỗ Địch An nói, Helisha lập tức cảm giác đôi má nóng lên, nàng xoay người sang chỗ khác, tức giận nói:

- Ngươi không được hồ ngôn loạn ngữ, miệng lưỡi trơn tru!

Đỗ Địch An ngạc nhiên ngẩng đầu, đây không phải bình thường sao, làm sao lại thành miệng lưỡi trơn tru?

Hắn hồi tưởng một chút, lập tức tỉnh ngộ lại, lời này xác thực dễ dàng để người khác hiểu lầm, hắn nói ngay:

- Coi như ta nói sai rồi, bất quá là bất ngờ với thủ nghệ của ngươi, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ làm những công việc như may vá này.

- Vì sao ta không thể làm?

Trong lòng Helisha tức giận, lườm hắn nói.

Đỗ Địch An trợn mắt líu lưỡi, vò đầu nói:

- Ngươi không phải là Thánh Nữ sao, ta nghĩ ngươi chỉ làm chuyện của Thánh Nữ thôi chứ.

Helisha hừ một tiếng đáp:

- Loại chuyện này cũng không khó, làm chút việc cỏn con này còn không xong, ta còn làm được Thánh Nữ cái gì.

Đỗ Địch An thấy trong lời nói của nàng vẫn còn tức giận, lúc này liền ngậm miệng không dám nói thêm lời nào nữa.

Helisha phát hiện Đỗ Địch An không nói tiếp, đợi nửa ngày vẫn y nguyên im ắng, nàng quay người ngắm Đỗ Địch An, chợt thấy hắn cũng nhìn chính mình, ánh mắt hai người vừa vặn đụng vào nhau, gò má nàng nóng lên, cảm thấy xấu hổ, nàng nhanh chóng quay đầu nói:

- Nơi này nhiệt độ kém, ngươi không có chuyện gì để nói thì đi ra bên ngoài đợi đi.

Đỗ Địch An cổ quái mà nhìn nàng một cái, gật đầu đáp:

- Ta sẽ đi tìm chút gì để ăn rồi trở lại.

Helisha ừ một tiếng.

Chờ nghe được thanh âm bọt nước sau lưng truyền đến, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại đã thấy sóng nước dập dềnh, thân ảnh Đỗ Địch An đang bơi ra ngoài cực kỳ nhanh. Nàng khẽ cắn môi một cái, ánh mắt theo dõi thân nhiệt thẳng đến khi nguồn nhiệt biến mất khỏi tầm mắt nàng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong mắt có một chút mê mang.

Sau khi Đỗ Địch An rời khỏi ao nước quảng trường liền nhanh chóng run người cho bớt nước đọng, sau đó mở cánh ra trực tiếp bay về hướng vị trí cất giữ bốn quả trứng Thú Ảnh giả.

Một lát sau hắn đi tới chỗ kiến trúc bị tàn phá này, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy vài con đường chung quanh kiến trúc nơi này có Hành Thi cùng một số ma vật cỡ nhỏ hình dáng hung tợn đang du đãng.

Hắn không nói hai lời, nhanh chóng chui vào trong tòa kiến trúc này, chui qua cửa sổ, thu nạp cánh, rơi xuống mặt đất. Khắp nơi đều có mảnh thủy tinh bị nghiền nát, bên trên bụi bặm dày đặc, giẫm lên trên phát ra tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Mùi trứng Thú Ảnh giả lập tức ập vào mặt, hắn đi về hướng phát ra mùi. Đây tựa hồ là một văn phòng cao ốc, mặt đất có đến vài nghìn ghế làm việc cùng với mấy bộ quần áo phủ đầy bụi bặm chưa hài cốt nhân loại.

Rất nhanh hắn đã đi vào gian phòng cất giấu trứng Thú Ảnh giả, đẩy cửa nhìn lại, lập tức giật mình.

Chỉ thấy bốn quả trứng lúc trước hắn giấu ở chỗ này, thậm chí có hai quả đã rách nát rồi!

Tim hắn đập mạnh một cái, đôi mắt quét chung quanh một vòng, lộ ra vài phần cảnh giác. Nhấc chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến trứng chim, không phát ra chút tiếng động nào.

Gần tới nơi hắn lập tức thấy rõ, trong hai quả trứng bị vỡ này không có vật gì, một quả trứng trong đó chỉ còn xác, cái còn lại chưa chất lỏng đặc dính.

Hắn đưa tay sờ sờ, vẫn còn đặc dính, hẳn là vừa mới ấp ra không bao lâu, mà một quả khác đoán chừng đã nở ra được một thời gian ngắn rồi.

- Xem ra thời gian lúc trước hôn mê cùng nàng ở trong hầm băng hơi dài, hẳn phải hai tuần lễ rồi.

Ánh mắt Đỗ Địch An chớp động, đồng tử nhíu lại, quay đầu nhìn trong bóng tối chung quanh, tại đây còn lại hai quả trứng chứng tỏ Thú Ảnh giả được ấp ra vẫn còn quanh quẩn ở đây, chưa đi đâu xa.

Đột nhiên hắn hơi hối hận lúc đi ra không mang theo chủy thủ của Helisha, chỉ bằng vào tay không tấc sắt, tiên huyết thú ảnh giả này sẽ tạo thành tổn thương ăn mòn đối với cánh tay.

Dò xét bốn phía trong chốc lát, Đỗ Địch An chậm rãi rời khỏi phòng, bàn tay chộp lên tường. Giấy trên tường đã sớm bị tróc ra, lớp sơn bên trong cũng bị rơi ra từng khối, hắn một trảo tiện tay đã bóc ra một mảng tường hỗn hợp cát với xi măng.

Hắn khẽ vân vê thành bột phấn, quay đầu nhìn qua bốn phía, đưa tay hất bột phấn ra bốn hướng.

Bột phấn tán ra chung quanh tường, mặt đất, đột nhiên Đỗ Địch An nhìn thấy một bộ phận bột phấn tán ra phía sau mình, vậy mà lại dính trên vách tường, hắn giật mình một cái, trong lòng nổi lên một trận hàn khí, đột nhiên đưa tay đánh tới.

Vèo!

Vách tường này bỗng nhiên biến hóa, lộ ra bộ dáng của Thú Ảnh giả há miệng dốc sức cắn tới Đỗ Địch An.

Nắm đấm của Đỗ Địch An đánh trúng lồng ngực của nó khiến cho giáp xác hơi lõm vào, nhưng sau một khắc, tứ chi toàn thân của nó nhanh chóng ôm tới, một mực chế trụ cánh tay của hắn lại.

Đỗ Địch An cảm giác trên cánh tay truyền đến một hồi đau đớn, hắn biến sắc nghĩ đến lời nói của Helisha liền vội vàng khống chế bắp thịt toàn thân rung rung, tiên huyết trong thân thể lập tức sôi trào, cùng lúc đó ánh mắt của hắn trở nên rõ ràng hơn, khi thú ảnh giả trước mặt hắn chợt trở nên mờ nhạt đi, giáp xác bên ngoài, mạch máu, cấu tạo thân thể của nó hiện rõ mồn một trước mặt hắn.

Chi!

Thú Ảnh giả này hình như cảm ứng được gì, phát ra một tiếng chói tai.

Đỗ Địch An lập tức nhìn thấy trên cánh tay cùng bờ vai của mình, hiện lên cốt cách màu trắng. Hơn nữa bất đồng so với lần trước hắn hôn mê, lần này cốt cách hiện ra càng thêm nguyên vẹn, giống như một tầng giáp bằng xương dài hẹp dựng thẳng bao lấy cánh tay. Ở giữa những đầu cốt cách này là da thịt đỏ tươi, mặt ngoài da thịt không có lỗ chân lông, nhìn giống như một mảnh huyết nhục.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua, không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ra tay tấn công vào đầu của Thú Ảnh giả, muốn ép nó buông cánh tay mình ra.

Tứ chi Thú Ảnh giả ôm chặc lấy cánh tay Đỗ Địch An, móng vuốt sắc bén ra sức đâm vào cánh tay, muốn xé đoạn cánh tay này. Nhưng mà Đỗ Địch An lại chỉ cảm thấy một chút ngứa ngáy, không có chút cảm giác đau.

Bành!

Lúc quả đấm của hắn xẹt qua, cảm giác chỉ có một vệt trắng xẹt qua mắt, ngay sau đó là một loạt chất lỏng màu xanh.

Đỗ Địch An ngây người.

Cho đến khi cánh tay truyền đến cảm giác như bị phỏng hắn mới kịp phản ứng, vội vàng nhảy về phía sau, lại nghe bịch một tiếng, Thú Ảnh giả ôm cánh tay mình lúc trước vậy mà đã rơi trên mặt đất, mà đầu của nó đã hoàn toàn vỡ nát!

Chết?

Đỗ Địch An có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn cánh tay của mình, trên tay dính đầy chất nhầy màu xanh.

Hắn vội vàng vung vẩy cánh tay cho tiên huyết trên tay rơi ra, ở bên cạnh tìm được chất liệu bằng vải cứng đờ để lau cánh tay cho tới khi sạch sẽ sáng bóng mới dừng lại.

Hắn chỉ thấy năm ngón tay cùng trên mu bàn tay của mình, tất cả đều được xương trắng bao phủ, ở các kẽ tay lại nhô lên ba cây xương trắng nhọn hoắt dài hơn 10cmb(chắc giống người sói)!

Lúc hắn nắm chặt tay thành quyền, ba cái xương này tựa như ba lưỡi dao sắc bén!

Đỗ Địch An giật mình, thời gian trôi qua dần phục hồi tinh thần lại, trong lòng có chút kinh hãi. Không nghĩ tới chỉ là một lần tiến hóa lực lượng đã tăng lên mấy lớn. Con Thú Ảnh giả này có thể tích không bé hơn con lần trước, lực lượng cũng không khác nhiều, nếu đổi lại trước kia hắn muốn chém giết còn cần phải phí một phen sức lực, nhất là dưới tình huống không có binh khí, bản thân cũng sẽ bị thương.

Nhưng mà hiện tại lại có thể tùy tiện dùng một quyền đánh gục!

Khiến cho hắn giật mình nhất chính là, độ cứng của cốt cách bên ngoài thân thể mình vậy mà không hề thua kém đao kiếm bằng kim loại.