← Quay lại trang sách

Chương 630 Về Doanh

Helisa liếc nhìn vài bộ quần áo quái thú mà Đỗ Địch An mang vào ba lô, đôi mắt nàng thoáng chốc hấp háy nhưng lại không nói gì cả. Đợi tới khi hắn bước đến bên cạnh liền dịu dàng nói:

- Bám chắc lấy ta, chúng ta sẽ bay về.

- Bay về?

Đỗ Địch An cả kinh.

- Chấn thương của ngươi vừa mới hồi phục, bay xa như vậy liệu có sao không?

- Không vấn đề gì.

Helisha giơ tay lên và giữ thanh kiếm trên lưng, ngón tay nàng khẽ vặn tay cầm, một tia sáng đỏ như máu bỗng lóe ra. Khi thanh cự kiếm từ từ tan ra trong băng, nó biến thành máu và nước dính chặt vào xương sống của nàng khiến huyết khí nổi lên, dần dần thu về và mở ra một đôi cánh cực kỳ to lớn, lóe lên một huyết quang kỳ ảo.

“Vù!”

Ánh sáng máu dần hội tụ về để lộ ra đôi cánh cho thấy hình ảnh thực sự của nó. Chúng là một đôi cánh lớn màu đỏ sẫm. Đôi cánh dài hơn mười mét và cực kỳ rộng. Khi chúng vung dài ra tạo ra tiếng gió làm cho gió cuốn bay cát và đá lên phát ra tiếng động ầm ầm. Đỗ Địch An hoàn toàn bị bất ngờ. Đây là Ma Binh trong truyền thuyết? Ngay cả vũ khí gen trong nhận thức của hắn dường như cũng không có sức mạnh mạnh mẽ như vậy, hơn nữa lại liên quan đến dây thần kinh khiến nàng có thể thay đổi tự chủ, thật không thể tin được!

- Ngươi đã sẵn sàng chưa?

Heilisha nghiêng đầu về phía Đỗ Địch An hỏi.

Đỗ Địch An lúc này mới phản ứng lại, vừa định vươn tay ra và tóm lấy nàng thì bỗng nhiên không biết cầm vào đâu cho phải phép.

Helisha nhìn thấy sự bối rối của Đỗ Địch An liền ngưng lại suy nghĩ một chút, thoáng trong mắt nàng xuất hiện một tia dịu dàng nhưng chẳng mấy chốc đã lấy lại được bình tĩnh. Nàng phi nhanh như một tia chớp vươn ra siết chặt cổ tay của hắn rồi đưa gần về phía eo mình nói:

- Bay thôi.

“Vèo!”

Nói xong không đợi Đỗ Địch An trả lời, đôi cánh đỏ thẫm như màu máu đột nhiên sải rộng, mặt đất dường như bất ngờ cuộn lên một cơn bão cấp mười cuốn theo cát và đá bay lên mù mịt, bụi mù tứ phía xung quanh. Trong nháy mắt Đỗ Địch An và Helisha đã bay vút lên trời, phóng nhanh như tên lửa lao thẳng lên trên không. Hắn chỉ cảm thấy gió thổi vù vù vào tai mình và khung cảnh trong tầm mắt từ từ thu nhỏ lại một cách kỳ diệu.Trong nháy mắt, hắn đã bay vút lên từ mặt đất đến độ cao hàng trăm mét, cảnh vật những thứ trên đường hiện ra dưới chân, toàn cảnh một khu vực hoang vắng lạnh teo không bóng người.

“Nhanh thật đấy!

Đỗ Địch An thầm kinh ngạc trong lòng.

“Tốc độ bay này vượt xa so với sự tưởng tượng của mình. Chẳng nhẽ từ năm tám chín tuổi nàng ta đã vượt qua được Cự Bích?”

Mùi thơm thoang thoảng lướt qua chóp mũi khiến Đỗ Địch An hướng ánh mắt về phía đó, nhịp tim hắn bỗng đập nhanh hơn vài nhịp. Lúc này, tư thế của hai người đã quá gần. Cơ thể hắn gần như hoàn toàn ở phía trên Helisha, hai tay ôm chặt eo cảm nhận được sự mềm mại và tinh tế.

Bộ giáp của nàng không phải là áo giáp kim loại lạnh, mà là một bộ giáp chặt tương tự như vật liệu cao su và sợi. Điều này vô hình chung để lộ số đo thân hình vô cùng hoàn mỹ của nàng ta. Còn đầu hắn thì ngay dưới vai Helisha, cảnh tượng bên khóe mắt lại chính là bộ ngực đầy đặn của Helisha. Hắn cảm thấy trong người nhộn nhạo, huyết mạch cồn cào, trái tim hắn đập không kiểm soát hai lần, nhưng ngay sau đó liền nghĩ đến cô gái hắn đang ôm, người đã cứu mạng hắn nhiều lần. Lòng tốt này rất khó để báo đáp hết cho trọn.

Những suy nghĩ tạp niệm trong lòng hắn đột nhiên nguội dần, cảm thấy hơi xấu hổ và chuyển sự chú ý của mình sang những chỗ khác. Hắn đột nhiên ngạc nhiên khi thấy rằng khung cảnh đường phố hoang vắng dưới chân mình nhanh chóng qua đi như một dư vị mờ ảo. Tốc độ này đổi lại chạy trên mặt đất thì thật sự quá kinh hoàng.

“Đây liệu có phải là sức mạnh thực sự của cô ấy?”

Đôi mắt của Đỗ Địch An di chuyển đến khuôn mặt của Helisha trên đầu mình, chợt thấy vẻ mặt của nàng vô cùng bình tĩnh.

Helisha nhìn về phía trước, giữ Đỗ Địch An bằng một tay, để phòng trong trường hợp hắn không nắm lấy mình chắc mà ngã xuống, đồng thời trong tâm trí nanf có một chút căng thẳng. Kể từ lúc Đỗ Địch An ôm mình, tâm trí Helisha đột nhiên xuất hiện hình ảnh trong hang băng tối khi hai người ôm nhau để sưởi ấm. Hình ảnh này cứ lởn vởn trong đầu, liên tục xuất hiện, nàng cảm thấy má nóng và đỏ ửng lên, nhưng nghĩ đến Đỗ Địch An sẽ phát hiện ra sự kỳ lạ của mình nên nàng ngay lập tức điều khiển trái tim để thay đổi lưu động dòng máu, giảm lưu lượng máu trên mặt và giữ vẻ mặt điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, nàng nhận thấy Đỗ Địch An đang ngước lên, trái tim cô bỗng thắt lại, giả vờ cúi đầu xuống một cách tình cờ và nói:

- Có khó chịu gì không?

Đỗ Địch An thấy nàng cúi xuống hỏi kèm theo biểu cảm cũng như ngữ khí hết sức bình tĩnh, trong lòng liền cảm thấy một cảm giác thất vọng không thể giải thích được, có một ý nghĩ tự trào chạy ngay qua đầu:

“Đỗ Địch An à Đỗ Địch An, ngươi thật là đen tối, con gái người ta còn chẳng có phản ứng gì vậy mà ngươi lại toàn nghĩ viển vông đâu đâu…”

Nghĩ đến đây, vẻ mặt hắn lấy lại sự bình tĩnh và lắc đầu:

- Không có gì.

Helisha nhận thấy sự thay đổi biểu cảm của hắn, một chút nghi ngờ xuất hiện trong mắt nhưng cô không hỏi, mà chỉ im lặng.

“Vù! Vù!”

Cơn gió hú qua tai hai người, trong suốt quãng đường bay, hai người đều im lặng.

Những con đường hoang vắng, những ngọn núi, đầm lầy ngoại ô và những cảnh mặt đất khác nhanh chóng trôi qua dưới chân hai người, thoáng qua như một bóng ma, ngoại trừ những đám mây xám dẫn trên đầu họ, cứ thế xuất hiện dường như một dải mây vô tận.

- Đã đến lúc vào khu vực màu đỏ rồi

.

Sau khi bay được nửa tiếng, Helisha mới bắt đầu mở miệng nói.

Đỗ Địch An như bừng tỉnh trong sự im lặng, nhìn lên và không khỏi ngạc nhiên, mặc dù đã nghe được từ miệng của Yan và những người khác nói rằng địa hình của hoang khu màu đỏ và màu cam không thay đổi nhiều. Tuy nhiên, tại thời điểm nàylại có thể cảm thấy được sự khác biệt rõ giữa hai nơi!

Trong khu vực màu cam, những tòa nhà đổ nát thời xưa hiện trên mặt đất, mơ hồ có thể thấy đường viền, bao gồm các đường phố và sỏi trong khu phố đó và vẫn có thể thấy rằng đây từng là một thành phố đổ nát. Nhưng cách đó vài km, có một số hang động có đường kính hàng chục mét trên mặt đất, như những hố sâu bị thiên thạch rơi xuống, xung quanh đầy sỏi và không có bóng của tòa nhà, toàn bộ đã bị phá hủy hoàn toàn!

“Vèo!”

Đôi cánh Long Tinh Huyết quét qua bầu trời, Helisha và Đỗ Địch An bay nhanh qua khu vực lộn xộn này. Đỗ Địch An nhìn thấy ngay lập tức, trước khu vực lộn xộn mà hắn thấy, mặt đất bị phá vỡ nhiều hơn, những hố sâu và vết nứt ở khắp mọi nơi, những cái cây to lớn và những dây leo tươi tốt hiếm khi được nhìn thấy trên mặt đất. Rõ ràng một cái gì đó đã qua đây trong một thời gian dài.

Đây vẫn là một thành phố hoang tàn, nhưng không thể nhìn ra giống thành phố một điểm nào. Chỉ có thể liếc nhìn vị trí của tòa nhà cũ từ nơi những viên đá vỡ được xếp chồng lên nhau.

Helisha nhìn xuống, đôi mắt nàng trở nên nghiêm trọng.

Hơn mười phút sau khi hai người bước vào Hoang khu màu đỏ, chúng bất ngờ xông lên từ một vết nứt trên mặt đất và từ vết nứt trên sỏi, chặn chính xác trước mặt hai người, như thể nó đã tính trước được tốc độ bay của Helisha.

"Gầm!"

Đây là một con quái vật trông giống như một con nhện, nhưng có một cái mỏ khổng lồ trên lưng. Sức mạnh nhảy vô cùng khiếp đảm. Nó nhảy lên độ cao hai ba trăm mét rồi phun ra một dải tơ nhện xanh từ cái mỏ lớn trên lưng mà chỉ cần thoáng nhìn cũng biết chứa đầy nọc độc.