Chương 631 Lôi Điểu
Lục Nhãn Quỷ Chu!
Đỗ Địch An giật mình vì con quái vật đột nhiên xuất hiện. Sau khi thấy sự xuất hiện của nó, khuôn mặt hắn đột nhiên thay đổi. Đây là một con ma vật cấp sáu lăm. Rõ ràng, thể chất của con này đã đạt đến mức trưởng thành.
Đôi mắt của Helisha lạnh lùng như băng, nàng chẳng ngần ngại liền ném thanh chuỷ thủ của mình về phía đối phương.
“Véo!”
Thanh Chuỷ Thủ thực sự được phóng ra ngoài với tốc độ nhanh, đâm vào mạng nhện xanh được phun ra bởi con Lục Nhãn Quỷ Chu, khoảnh khắc tiếp theo, mạng nhện xanh bất ngờ rơi ngược xuống và bật quay về phía con Lục Nhãn Quỷ Chu. Cái miệng lớn trên lưng nó gầm rú kinh hoàng, cơ thể nó bất ngờ lăn qua, cố gắng tránh đòn phản công, nhưng lại quá chậm và bất ngờ gậy ông đập lưng ông bị mạng nhện bắn về phía bản thân cùng con dao găm của Helisha.
Cơ thể của Helisha đột nhiên xà xuống, nhấc chân lên cao và quất xuống như một cây roi giận dữ. Con lục Nhãn Quỷ Chu bị cú đá dứt điểm vào đầu kêu đánh coong một cái, kế đó đầu nó đột nhiên rơi xuống thẳng như thiên thạch và đâm vào sỏi trên mặt đất, tạo ra vô số bụi và sương mù.
Helisha liếc nhìn nhưng không dừng lại, cũng không nghĩ đến việc nhặt thanh Chuỷ Thủ và tiếp tục bay về phía trước.
Đỗ Địch An kinh ngạc không thốt nên lời, hắn không ngờ nàng có thể một mình hạ được một con ma vật ở cấp sáu lăm, hơn nữa còn được giải quyết trong nháy mắt. Mặc dù bị bụi và sương mù che khuất khiến hắn không thể nhìn thấy rõ bên trong, nhưng khi rơi từ độ cao hai hoặc ba trăm mét, cộng với lực đạp như quất roi da từ chân của Helisha thì sức mạnh dù khủng như thế nào xương cũng sẽ bị gãy nứt.
“Con Lục Nhãn Quỷ Chu này đói quá hóa rồ mới mạo hiểm săn thức ăn trên không như vậy.”
Đỗ Địch An nghĩ thầm, trong cuốn ma vật đồ quyển cấp cao mà Yan đã đưa cho hắn dạo nọ có ghi chép lại thông tin của loài này, hắn đã đọc qua và nhớ rằng đây là một con quái vật lưỡng cư trên cạn, dưới nước, chủ yếu sống trên mặt đất, nhưng cũng có thể sống vài tuần trong nước và có một cái miệng dưới bụng, có thể đẩy không khí hít vào cùng một lúc, cũng như dùng nó như một mồi đẩy mà bay lên cao. Tuy nhiên, cái chức năng đó chỉ chó thể bay mà muốn thay đổi vị trí một cách tự do sẽ vô cùng chậm chạp, vì vậy khi nó bị mạng nhện của chính mình tấn công đã không kịp né tránh.
Nói về chiêu dùng mạng nhện bật ngược lại tấn công đối thủ khiến Đỗ Địch An không khỏi không ngưỡng mộ Helisha. Trong khoảnh khắc đó mà nàng có thể nghĩ ra một cách hay như vậy,dùng thanh chuỷ thủ để tấn công vào lưới nhện kiên cố và bật ngược trở lại chính chủ.
“Tạm không tính phần sức mạnh thuần túy, về kinh nghiệm chiến đấu và sự phản ứng nhanh nhẹn thì khoảng cách giữa ta và cô ấy quá lớn...”
Đỗ Địch An thầm nhủ trong lòng, hắn bí mật quyết định trong khi tạo ra thần thuật mới, sẽ dành nhiều thời gian hơn để tôi luyện các kỹ năng chiến đấu của bản thân. Mặc dù chỉ cần dùng thần thuật mới cũng có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng để đánh bại nhân vật cấp cao ở khu vực Nội Bích thì vẫn cần phải có thực lực.
“Vèo!”
Họ tiếp tục bay, Đỗ Địch An dần nhìn kỹ được Hoang Khu màu đỏ từ trên trời. Những tàn tích trên mặt đất lộn xộn có rất ít đất còn nguyên vẹn. So với thành phố hoang tàn được nhìn thấy ở hoang khu màu cam, đây chẳng khác gì một vùng đất hoang.
Bảy tám phút sau, một hòn đá khổng lồ bất ngờ được ném đến đập vào hai người bọn họ.
Helisha hơi nheo mắt đạp đôi cánh rồng khiến cả cơ thể chao nhẹ một cái và tránh được tảng đá bay tới. Đỗ Địch An nhìn xuống đất, đột nhiên thấy một đống đổ nát có hình một con đười ươi cao bảy tám mét, lông đen trên khắp cơ thể, trên đầu còn cắm một vài chiếc sừng cong và có hai cánh tay trên lưng. Đây là con Hercules vượn quỷ ở cấp sáu mươi hai.
“Vèo!”
Cánh rồng trên bầu trời, lại thẳng tiến.
Trong nháy mắt, con Hercules vượn quỷ đã bị bỏ lại sau cho đến khi bóng dáng đối thủ hoàn toàn biến mất.
Đỗ Địch An cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ra từ trán mình. Nếu là hắn đang bay bỗng một táng đá bay đến “viếng thăm” thì chắc hắn đã chẳng kịp trở tay mà phản ứng lại. Như Helisha đã nói trước đó, bay trong vùng đất màu đỏ này thực sự vô cùng nguy hiểm.
Hắn khẽ đảo mắt và đề nghị Helisha:
- Chúng ta hãy bay cao hơn một chút, để không bị những con quái vật trên cạn này tấn công.
Helisha ngước nhìn lên bầu trời sầm sì trên đầu và nói:
- Trên đó... còn nguy hiểm hơn.
- Nguy hiểm hơn?
- Trên mây có Lôi Điểu sống.
Helisha chậm rãi giải thích:
- Lôi Diểu thường rất tụ tập thành bày đàn, nếu chúng ta thu hút sự chú ý của lũ Lôi Điểu đó thì ngay cả ta cũng chỉ có cách chuồn.
Đỗ Địch An hơi sững sờ, bất giác ngước lên nhìn những đám mây xám trên đầu, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh trong lòng, sự hoang dã bên ngoài Cự Bích này thực sự đâu đâu cũng nguy hiểm.
“Vù!”
Gió gào thét mạnh mẽ đưa đôi cánh của Helisha chuyển động mạnh mẽ hơn và bay thẳng về phía trước.
Nửa tiếng sau, Helisha khẽ nói:
- Phía trước là rìa của số 1 hoang khu màu đỏ, tiếp giáp với khu vực màu đen và cũng là căn cứ của trấn thủ hoang vực của Long Tộc chúng ta.
Đỗ Địch An dõi theo mắt nàng, màu đen của hoang vực hoang vắng ngày được phóng to dưới tầm mắt của hắn. Chẳng mấy chốc, hắn nhìn thấy một pháo đài giống như thành phố cổ. Bức tường thành hình chiếc nhẫn được bao quanh bởi những bức tường cao đồ sộ khoảng một trăm mét. Có một số tháp quan sát trong tường thành và tòa nhà dân cư.
- Đây là...... thành trì của Long Tộc.
“Vù”!
Hình bóng Helisha lướt qua như ánh sáng, bay đi với tốc độ nhanh như gió và trong nháy mắt đã đến pháo đài, hạ cánh ở đó như một ảo ảnh.
Xung quanh các bức tường cao của pháo đài có những người lính mặc áo giáp chiến đấu hình thù kỳ lạ đang đóng quân ở đó. Bộ giáp được khắc hình rồng, và hầu hết trong số họ là Long Thủ Vệ.
- Thánh Nữ?
Vài người bảo vệ ngạc nhiên và phát hiện ra Helisha liền vội vã cúi đầu chào
- Thánh Nữ đã về.
Việc sa thải thân phận Thánh Nữ của Helisha vẫn chưa lan đến khu vực vắng vẻ này vì vậy họ vẫn gọi Helisha là Thánh Nữ.
- Bát Tướng ở đâu?
Helisha thu đôi cánh rồng về hỏi với vẻ mặt hờ hững.
Thấy vậy, Đỗ Địch An lập tức gập hai lòng bàn tay quanh eo nanf lại và lặng lẽ đứng bên cạnh đợi.
Đôi mắt của Helisha khẽ nhúc nhích, liếc nhìn Đỗ Địch An, đôi mắt nàng lộ rõ sự dịu dàng, nhưng khi quay lại nhìn người hầu,nàng trở lại với sự thờ ơ vô cảm.
- Thưa Thánh Nữ người đang cần tìm vị Bát Tướng nào ạ?
Một người hầu mạnh dạn nói.
Đôi mắt của Helisha nheo lại, không nói gì, quay lại và bước đến rìa pháo đài, bước về phía trước rồi dẫm lên không trung và gieo thẳng cơ thể xuống, trong khi hạ cánh, đầu gối nàng hơi cong hạ cánh thuận lợi nhẹ nhàng chỉ để lại hai hố sâu.
Nàng bước về phía trước.
Đỗ Địch An cũng nhảy ra khỏi pháo đài ngay sau đó, nhưng khi hắn đáp đất lại không có được sự sang trọng tương tự nàng. Hắn phải bước lên pháo đài và dẫm lên đệm đi nhón gót chân để xoa dịu sức mạnh của mình.
- Thánh Nữ đã về!
Những người lính dưới pháo đài nhìn thấy Helisha liền nhanh chóng cúi đầu chào, đồng thời bí mật ngước mắt lên và nhìn Đỗ Địch An đứng đằng sau Helisha, khi nhìn thấy bộ giáp tiêu chuẩn của hắn họ bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Người này chắc hẳn là do Thánh Nữ đã chọn một người may mắn từ bên ngoài về.