← Quay lại trang sách

Chương 632 Giáng Lâm ( phần 1)

Tất cả đều ở cấp độ Giới Hạn Giả.

Đỗ Địch An quan sát trực quan phản ứng nguồn nhiệt ở những người lính này thông qua nhiệt cảm thị giác, nhưng hắn hơi ngạc nhiên, vì không ngờ rằng những người trông giống như những người gác cổng bình thường lại có sức mạnh mạnh mẽ như vậy.

“Chẳng nhẽ ở đây hầu như toàn là Long Thủ Vệ?”

Sau khi Helisha đi qua, những người lính liền ngẩng đầu lên, thấy hắn đang nhìn họ phán đoán liền ngước cao cổ nhếch mép để lộ ra nụ cười tinh nghịch trên khóe miệng, thậm chí mang thêm cả vài phần khiêu khích và khinh bỉ.

Đỗ Địch An không phản ứng gì, ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt họ cùng nét mặt không thay đổi.

Helisha bước xuống phố, đi qua các tòa nhà dọc đường. Khi đi ngang qua một trong những tòa nhà đó, Đỗ Địch An ngay lập tức nghe thấy tiếng khóc thút thít của phụ nữ và tiếng cười nanh ác của một số người đàn ông từ tòa nhà. Hắn quay đầu lại và nhìn theo hướng đó, nhiệt cảm thị giác ngay lập tức phản ứng thấy rằng có nhiều phản ứng nguồn nhiệt trong tòa nhà, một số trong đó rất yếu ớt. Họ dường như chỉ là những Thú Liệp giả cấp phổ thông, mà từ cơ thể có thể đoán họ đều là phụ nữ.

- Đây là?

Đỗ Địch An thu mắt về và hỏi Helisha.

Helisha quay đầu lại nhìn hắn, nheo mắt nói:

- Ngươi cũng có hứng thú?

Đỗ Địch An sững người rồi đáp lại:

- Không, ta chỉ thắc mắc tại sao ở một nơi như này lại xảy ra những chuyện như vậy.

Helisha nhìn sâu vào mắt hắn, lúc sau vẻ mặt trở lại bình thườngrồi nhìn thẳng vào con đường phía trước, vừa đi vừa giải thích:

- Long Thủ Vệ sống ở khu vực vắng vẻ trong một thời gian dài, cách xa sự bảo vệ của quê hương và Cự Bích, sống một cuộc sống vô thường. Nếu không có gì để giải trí, chắc hẳn sẽ phát điên.

Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ di chuyển, đột nhiên nghĩ đến những chuyện trong “Nhà tù Kinh Cức Hoa”, khi bị giam trong một cái lồng, mọi người sẽ trở nên bất thường. Nếu coi Cự Bích là một cái lồng thì những người sống bên ngoài Cự Bích hẳn phải nhận được tự do và hạnh phúc, nhưng thực tế không phải vậy. Nếu con chim trong lồng thoát ra khỏi lồng, nó sẽ chết...

“Vậy thì cái gì mới là một cái lồng thực sự?”

Đỗ Địch An để suy nghĩ của mình phiêu dạt khiến những tòa nhà dọc hai bên đường như mờ đi, cho đến khi một giọng nói vang lên kéo hắn trở về:

- Thánh Nữ điện hạ, cuối cùng Người đã trở về, tất cả chúng tôi đều lo lắng cho người!

m thanh phát ra từ một giọng nam trẻ.

Đỗ Địch An ngước lên, và thấy một chàng trai trẻ đẹp đẽ tuấn tú đứng trước Helisha, dáng người cao gầy, tóc vàng sáng, mặc áo choàng trắng mềm mại, thanh lịch và tiêu sái, điểm trừ duy nhất là có một vết sẹo kéo dài trên má, cứ như là một tác phẩm nghệ thuật gốm bị nứt một đường trên đó vậy, quả thật đáng tiếc.

- Ta đã đi được bao lâu rồi?

Helisha hỏi.

Chàng trai trẻ đẹp trai hơi ngạc nhiên, ngay lập tức nói:

- Đã bốn mươi ngày kể từ lần khởi hành cuối cùng.

Đỗ Địch An nghe vậy liền bất ngờ, Helisha lần trước rời khỏi hoang khu màu cam để xử lý Dực Tộc Parna, sau đó mới tình cờ gặp hắn, nếu nói như vậy thì họ đã ở bên nhau hơn một tháng, đồng thời hắn cũng đã đến Hoang Khu hơn một tháng!

Đôi mắt của Helisha khẽ nheo lại thầm nhủ trong lòng:

“Lâu như vậy thì nghi thức của nàng ta chắc cũng đã kết thúc."

Suy nghĩ của cô nhanh chóng trở về hiện tại, quay sang và nói với Đỗ Địch An:

- Đây là một trong Bát Tướng cũng là bạn của ta, Eureka, đây là bạn của ta, Đỗ Địch An, hy vọng sau này ngươi có thể chăm sóc hắn ta thật tốt.

Eureka lóe lên một tia bất ngờ trong mắt hắn, khi Helisha chưa tới gần đây thì hắn đã nhận thấy Đỗ Địch An đi đằng sau nàng, vốn nghĩ đó chỉ là một người không may gặp nạn được Helisha nhặt về khi cô đến Hoang khu màu cam. Vậy mà lại là bạn của nàng?!

Hắn đã ở hoang khu trong nhiều năm và hiểu nằm lòng tính cách của Helisha. Mặc dù cô gái này rất mạnh mẽ, nhưng EQ của nàng ta rất bất bình thường, hơn nữa tính cách lại kì lạ, thích cô đơn độc tấu hơn là muôn có người ở bên, không thích đùa cợt nói chuyện cũng không thích đến những nơi náo nhiệt. Do đó có rất ít bạn bè. Không ngờ một Long Hoang Vệ nhỏ bé lại có thể trở thành bạn đường đường chính chính của Thánh Nữ, thật không thể tin được!

Hắn nhìn dò xét từ trên xuống dưới nhưng không hề thấy ở Đỗ Địch An có gì đặc biệt, quá tầm thường so với tưởng tượng.

Tuy nhiên, có thể trở thành bạn với Helisha thì hầu hết trong số họ phải có những tài năng tiềm ẩn hoặc lý do đặc biệt. Nghĩ đến đây hắn liền mỉm cười và đưa tay ra nói:

- Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt, nếu có bất cứ điều gì có thể giúp đỡ trong tương lai thì cứ đến tìm ta.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, đưa tay ra và nắm hờ lấy tay đối phương rồi rút lại. Bạn của bạn chưa chắc đã là bạn, ở đây hắn chỉ quen một mình Helisha.

Nhìn thấy nụ cười khó coi của Đỗ Địch An, Eureka hơi nhướn mày lên một chút, bỗng nhiên chợt hiểu ra điều gì. Tính cách của người đàn ông này dường như không khác mấy so với Helisha. Họ đều là những kẻ lầm lì.

- Chỉ có một mình ngươi trong pháo đài sao, còn những người khác đâu?

Helisha hỏi.

Eureka mỉm cười đáp:

- Amy và Gaby đã ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ. Mọi người khác đều bận rộn với công việc riêng của họ, vì vậy ta được tự do và có thời gian để đến đây gặp Người.

Helisha hơi nhíu mày, ừm một tiếng rồi hỏi tiếp:

- Trong thời gian này, pháo đài chưa bị tấn công?

- Có hai lần, hai tên lẻn vào đánh lén nhưng đã bị chúng ta giải quyết.

Eureka liếc nhìn cô và nói:

- Còn Người thì sao? Mãi mới chịu về có phải là gặp chuyện gì khó giải quyết không? Lần cuối cùng ra ngoài là để giết những kẻ xâm lược bên Dực Tộc lẻn vào. Với những kỹ năng của bọn người Dực Tộc đó thì kể cả Thánh Tử của họ ra mặt cũng chưa chắc đã là đối thủ của Người. Chẳng nhẽ gặp phải quái vật?

Helisha khẽ gật đầu.

- Gặp một Bộ Sát Giả Truyền Kỳ.

- Bộ Sát Giả Truyền Kỳ

Eureka giật mình và hỏi dồn:

- Vậy chuyện gì đã xảy ra, Người không sao chứ?

- Không sao đâu.

Helisha khẽ lắc đầu.

- Ta bị thương và phải ở bên ngoài dưỡng thương.

Nói rồi bước đi về phía trước, có một tòa lâu đài với hàng trăm bậc thang ở đó, vô cùng cao và hùng vĩ.

Eureka ngay lập tức theo sau, hỏi tiếp:

- Vết thương lành hẳn rồi chứ? Ta sẽ gọi người tới để điều trịcho Người ngay lập tức.

- Đã được chữa lành rồi.

- Hay là kiểm tra lại lần nữa, phòng trường hợp để lại di chứng.

- Cũng được.

- Vậy được, ta sẽ gọi ý sư đến đây ngay lập tức.

Sau đó, Eureka liền quay lại và chạy đi, đoạn bước qua chỗ Đỗ Địch An hắn liền liếc nhìn hắn một cái rồi khẽ gật đầu.

Hắn cũng khẽ gật đầu đáp lại. Khi hắn rời đi, lông mày hơi nhíu lại, hắn luôn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng khi nhìn thấy người đàn ông đó.

Helisha không quay đầu nhìn lại, nhưng dường như chú ý đến biểu hiện của Đỗ Địch An và nói:

- Có chuyện gì vậy?

Đỗ Địch An liền giãn lông mày ra lắc đầu đáp:

- Không có gì.

Có một tia sáng như hiện lên trong mắt Helisha để lộ một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt, nói:

- Ngươi có vẻ không vui.

- Không.

Đỗ Địch An ngay lập tức phủ nhận và nói lái sang chuyện khác:

- Ở biên giới của hoang khu đỏ này chắc hẳn phải có nhiều quái vậy lắm. Xây dựng một pháo đài lớn như vậy có khác gì gọi quái vật tới tấn công cơ chứ?

Helisha khẽ mỉm cười rồi đáp:

- Có Thần Trùng Phấn bên ngoài pháo đài. Những con quái vật thông thường không dám đến gần trừ khi chúng là quái vật truyền kỳ. Tất nhiên, có một số quái vật phổ thông không sợ Thần Trùng Phấn. Nhưng loại quái vật đó số lượng rất ít, vì thế không cần phải lo lắng.