← Quay lại trang sách

Chương 649 Rơi Xuống

Mạnh quá!

Renault cũng chăm chú theo dõi cuộc chiến phía trước. Khi hắn thấy rằng sự hợp tác giữa Helisha và Hathaway không thắng thế liền không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Con Thi Vương này quá mạnh, một Khai Hoang Giả phổ thông không thể đấu lại nó. Nếu kết hợp thêm đoàn quân Hành Thi thì chắc hẳn có thể so với những “thứ” ở Hoang vực màu đen. Đỗ Địch An nhìn thấy biểu cảm của Renault, hắn liền trầm giọng xuống và nói:

- Họ có thể thắng không, hay là ngươi ra giúp họ đi. Ta có thể cầm cự được!

Renault định thần trở lại, vung thanh kiếm hất bay một Kỳ Hành Thi ở bên cạnh và đáp lời Đỗ Địch An:

- Đây không còn là trận chiến mà ta có thể tham gia, họ sẽ ổn thôi, điện hạ Helisha còn chưa thi triển Ma Binh đâu. Người bất khả chiến bại và chắc chắn có thể chiến thắng!

Giọng hắn chắc nịch!

Trong tám năm làm Bát Tướng, hắn chưa bao giờ thấy cô gái này bị đánh bại. Khi lần đầu tiên gặp nàng, hắn ta luôn miệng trách móc rằng người ở trên sao lại có thể gửi một cô gái trẻ măng như vậy ngồi vào vị trí trấn thủ Hoang vực? Nhưng sau khi được lĩnh ngộ sức mạnh đáng kinh ngạc của nàng không liên quan với tuổi của mình, hắn mới không bao giờ đặt câu hỏi nữa. Bây giờ, trong suy nghĩ của hắn, cô gái này là quái vật khủng khiếp nhất, không có quái vật nào mà nàng không thể đánh bại!

Hắn chưa bao giờ thấy nàng kích hoạt Ma Binh, bởi vì tư thế thông thường thôi là đủ để đánh bại tất cả những con quái vật nàng gặp phải!

“Đùng!”

Đột nhiên, một luồng quang đỏ sẫm rơi xuống với tốc độ cao và bắn xuống đất. Một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên và trên mặt đất phát nổ thành một cái hố lớn. Đỗ Địch An giật nảy mình nhìn chằm chằm theo, chỉ thấy một cơ thể có vảy màu đỏ sẫm nằm trong hố lớn, chính là người vừa kích hoạt Ma Binh - Hathaway.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên bầu trời và thấy hai “vệt sáng” đang di chuyển với tốc độ tối đa, lần lượt là Thi Vương và Helisha. Lúc này, hai người đối đầu nhau. Con Thi Vương hiện tại không giống như những con Thi Vương bình thường, chỉ biết chộp lấy cắn xé mà không có luật lệ, nhưng thay vào đó nó dừng lại và quan sát Helisha.

“Chẳng nhẽ nó có tư duy?”

Trong não Đỗ Địch An thoáng loé lên suy nghĩ này.

“Soạt!”

Sau khi dừng lại một chút Thi Vương liền tiếp tục lao về phía Helisha. Nàng chuyển mình rồi di chuyển nhanh chóng, chiến đấu dữ dội trong không trung. Đỗ Địch An nhìn theo mà hoa cả mắt, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi lo. Lúc này, chợt nhớ tới Hathaway liền quay sang nhìn mới phát hiện nàng đang tức giận nộ khí xung thiên.

Hathaway ngồi dậy từ cái hố khổng lồ, cơ thể rung chuyển qua từng nhịp thở, ngồi trên mặt đất như đang nghỉ ngơi.

- Chết tiệt!

Đỗ Địch An tức giận và siết chặt nắm tay.

“Gầm!”

Một tiếng gầm khàn khàn đột nhiên vang lên từ bên cạnh. Đỗ Địch An giật mình, quay đầu lại và thấy một khuôn mặt thối rữa đang mở miệng vồ lấy mình, liền vội vàng rút chuỷ thủ rồi xuyên qua mặt nó phát ra tiếng kêu răng rắc, Đỗ Địch An nhấc chân, đá vào người nó, rồi hít một hơi khó nhọc, vươn tay che ngực và không khỏi cảm thấy đau đớn.

- Đừng nhìn xung quanh, hãy chăm sóc bản thân trước.

Renault nhanh chóng chém và giết chết nhiều Hành Thi gần đó, quay đầu lại và liếc nhìn Đỗ Địch An, nói:

- Ngươi biết bay chứ, chuẩn bị lên nhé, trên mặt đất có quá nhiều Hành Thi.

Đỗ Địch An nghiến răng, cố nén cơn đau thắt ở ngực, vỗ cánh bay trong không trung, bất chợt thấy nhóm Hành Thi tập trung dưới chân từ mọi hướng kéo đến, trong khi xa hơn, vẫn còn một Hành Thi lực lượng hùng mạnh rầm rập đi tới rung chuyển mặt đất, kéo theo bụi tung mờ mịt trắng xoá một vùng, trông cực kỳ ngoạn mục hoành tránh.

“Soạt!”

Hành Thi đột nhiên nhảy ra khỏi một cơ thể màu xanh lá cây với cái đầu phẳng và một Hành Thi có kích cỡ bằng nắm tay trong hốc mắt lao thẳng lên không trung vồ lấy Đỗ Địch An.

Hắn biến sắc, nhưng đã quá muộn để vỗ cánh thay đổi quỹ đạo, bởi vì đối phương quá nhanh. Hắn giơ chân dứt khoát, nhắm vào Hành Thi dị dạng đang nhảy vào mình rồi đạp mạnh vào đầu nó phát ra một tiếng động lớn. Trong khi hắn không thể thay đổi quỹ đạo, thì Hành Thi dị dạng này cũng không thể thay đổi quỹ đạo, do đi không kịp né cú đá kia nên bị đá bay xuống. Hắn nhân cơ hội liền lấy đà làm điểm rực tăng sức mạnh bay tiếp lên trời. Đúng lúc đó bỗng nhiên cảm thấy một thứ mềm mại, ấm nóng và trơn tuột quấn quanh chân mình. Hắn bất giác nhìn xuống liền kinh hãi phát hiện con Hành Thi dị dạng ban nãy tuy bị đạp xuống nhưng cái lưỡi dài ngoằng trong miệng nó đã kịp thè ra và quấn quanh chân hắn.

- Chết tiệt!

Đỗ Địch An vội vàng cúi xuống và rút chuỷ thủ ra chém xuống.

“Soạt! Soạt!”

Trong khi hắn đang cúi xuống, bỗng thấy một số bóng hình nhảy ra từ đống Hành Thi, hình dạng vô cùng gớm ghiếc và khả năng nhảy của chúng là vô cùng tuyệt vời. Trong số đó có con phần tóc được dán hoàn toàn lên đầu trông như một miếng thịt hình đôi cánh rủ xuống đầu, trông tởm lợm vô cùng.

Mặt Đỗ Địch An tái mét, hắn vội vã vùng chân rồi có lên lấy đà xong đá mạnh ra xa.

“Đùng!”

Đôi giày chiến đấu bằng hợp kim đập vào ngực của một Hành Thi, nó không bỏ cuộc liền vung hai lòng bàn tay ôm chặt chân Đỗ Địch An không buông, rồi tuyệt vọng cắn đôi giày của hắn. Hàm răng nhọn hoắt cắn ngập mũi trước của chiếc giầy, khiến cho nó bị lõm vào lỗ chỗ. Áp lực kim loại đè lên khiến ngón chân của Đỗ Địch An bị đau.

Cùng lúc đó, một số Hành Thi khác đã lao tới từ các hướng khác vào chỗ Đỗ Địch An, một số con chọn góc nhảy không thông minh lắm, vồ không trúng cơ thể của Đỗ Địch An liền bị trượt xuống chỗ con Hành Thi dị dạng đang cuốn lưỡi quanh chân hắn ta, rồi từ đó lấy đà lập tức trèo lên trên cơ thể của Hành Thi đó và nắm lấy lưỡi nó như một sợi dây, nhanh chóng leo lên chân của Đỗ Địch An, ôm chặt lấy bắp chân của hắn và ra sức cắn ngoạm.

- Chết tiệt!

Đỗ Địch An vội vàng khom lưng và đâm bằng xuống dưới bằng thanh chuỷ thủ. Từng hồi răng rắc của tiếng dạo găm xuyên qua đầu Hành Thi. Nhưng nó chỉ miệt mài cắn đôi ủng của hắn mà không tránh né. Khi hộp sọ bị xuyên thủng, lòng bàn tay của Hành Thi liền ngay lập tức thả ra và rơi tự do xuống dưới. Cùng lúc đó, một cơn gió ập đến, Đỗ Địch An bỗng cảm thấy một bàn chân như được nhẹ bỗng, nhìn xuống liền thấy một con Hành Thi khác đang ôm và cắn vào chân thi thể rơi xuống, chỉ còn lại đầu vẫn cắn vào ủng, đáng sợ hơn miệng của nó vẫn cố sống cố chết cắn vào đôi giầy. Tuy cơ thể nó đã không còn nhưng miệng vẫn hoạt động.

Sắc mặt của Đỗ Địch An không tốt chút nào, đưa chân lên đá mạnh vào huyệt thái dương của nó như sút bay một quả bóng đá, rơi theo một quỹ đạo parabol vào đám Hành Thi bên dưới, nhanh chóng bị chìm vào trong đám đông. Trên mặt đất, nơi hắn và Renault đứng khi nãy, hoàn toàn bị nhấn chìm bởi biển Hành Thi.

- Cảm ơn.

Đỗ Địch An quay sang Renault nói, vừa nãy là nhờ hắn ra tay giải vây để Đỗ Địch An dễ thở hơn.

- Không có gì...

Reynold đang nói dở nửa chừng, đột nhiên bị thứ gì đó tấn công khiến cơ thể hắn ta đột ngột bay ra hàng chục mét về phía sau.

Đôi đồng tử của Đỗ Địch An thắt lại, hắn bất giác quay lại nhìn về sau đột nhiên phát hiện đó là một Hành Thi toàn thân thối rữa và trông xấu xí khủng khiếp. Lúc này đang bám chặt lấy hắn và ra sức cắn xé. Renault đỏ phừng mặt, tức khí đẩy nó ra, lấy sức vào bụng và đá văng nó ra xa khiến nó đâm thẳng đầu xuống đất.

Thấy hắn đã bình an vô sự Đỗ Địch An liền thở phào nhẹ nhõm, hắn biến sắc khi nhìn thấy một vài bóng hình bay từ phía sau trong ánh sáng của tầm nhìn.

“Vèo!”

Cơ thể hắn theo bản năng lắc lư nhanh chóng, gần như “thứ” đó xoẹt ngang qua vai hắn, hắn đã tránh được quỹ đạo của vệt tối thành công. Với thể toát đầy mồ hôi lạnh, chỉ cần một chút phân tâm cũng có thể bị mất mạng.