← Quay lại trang sách

Chương 650 Tránh Né

“Đùng! Đùng! Đùng”

Bỗng có tiếng gầm đột ngột xuất hiện trên mặt đất. Sắc mặt của Đỗ Địch An trở nên tái nhợt hơn bao giờ hết, hắn nhìn xuống liền thấy đất bị nứt dưới lớp đất bên dưới đám Thi Hành đang đứng, cảnh tượng rất quen thuộc, quả đúng vậy, trong lớp đất nứt nẻ, từ từ ngồi lên một hình người to lớn. Đó là Hành Thi Titan - Cự Thần Thi trong truyền thuyết!

- Không thể nào!

Renault bay đến bên cạnh Đỗ Địch An, mắt tròn mắt dẹt khi thấy Hành Thi khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất, hắn ta run lên:

- Trời ơi, hẳn là có con Cự Thần Thi thứ hai bảo vệ? Con Thi Vương này sao lại khủng như vậy...

Chưa nói dứt lời liền có một tiếng nổ lớn từ xa. Đỗ Địch An và Renault bị kinh ngạc bởi âm thanh chói tay đó, hai người giật nảy mình đảo mắt về phía sau. Đột nhiên nhìn thấy nơi Helisha và Thi Vương đang chiến đấu có rất nhiều bụi và sương mù nổi lên trên mặt đất, và âm thanh của những tiếng va chạm kim loại chốc chốc lại vang ra từ khói bụi và sương mù.

“Gầm!”

Khi hai người đang chú ý đến trận chiến trước mặt, Cự Thần Thi ngồi dưới đất gầm lên và lưỡi trong cái miệng cực kỳ lớn đột nhiên phóng về phía hai người, trên lưỡi của nó có vô số chiếc miệng và đôi mắt cực lớn giống như một trung đoàn hợp nhất xác thịt của vô số Hành Thi.

- Thôi xong rồi!

Renault biến sắc rồi lập tức nói to:

- Bay lên!

Đỗ Địch An không đợi hắn nói, khi thấy Cự Thần Thi mở miệng liền có dự cảm tồi tệ, vội tăng tốc độ và bay lên trên với tốc độ tối đa.

“Vèo!”

Lưỡi của Cự Thần Thi đẩy ra rất nhanh, chớp nhoáng như điện. Trong chớp mắt nó đã đuổi kịp dưới chân của Đỗ Địch An và Renault, nhưng hai người nhanh chóng phản ứng và tăng tốc độ lên cao, nên không bị cái lưỡi dày đó cuốn đi. Trong nháy mắt, cả hai bay lên độ cao hơn ba trăm mét, các Hành Thi ở trên mặt đất trông không khác gì những con kiến. Lưỡi của Cự Thần Thi không chạm vào hai người, nhanh chóng rút lại rồi ngửa cổ lên trời gầm gừ giận dữ.

Renault thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với Đỗ Địch An:

- Ngươi có ổn không?

Hắn khẽ lắc đầu, liếc nhìn một dấu móng vuốt trên cổ hắn và khẽ cau mày nói:

- Ngươi bị con Hành Thi đó làm bị thương rồi?

Renault chạm vào cổ rồi mỉm cười đáp:

- Đó chỉ là một vết xước chứ không phải vết cắn và nó sẽ không bị nhiễm trùng, nhưng tốt hơn vẫn nên làm sạch vết thương.

Nói rồi hắn với tay lấy một chai kim loại nhỏ từ túi thắt lưng và đổ nó ra. Đặt một ít bột trắng lên tay, ngửa cổ lên và thoa phấn trắng lên vết thương ở cổ.

Đỗ Địch An liếc nhìn cái chai kim loại trong tay hắn và không nói gì. Đang định quay đầu lại xem tình hình trận đấu của Helisha, bỗng nghe thấy một cơn gió thổi đến nhanh chóng, khiến hắn quay ngoắt lại nhìn. Năm Hành Thi đang bay thẳng về phía cả hai!

- Né đi!

Đỗ Địch An vội vã nói.

Vừa nói xong cơ thể của hắn khẽ rung chuyển và vội vàng tránh một Hành Thi cồng kềnh đang lao về phía mình.

- Cái gì?

Renault vừa bôi xong thuốc nghe thấy Đỗ Địch An gọi giật lại liền sững sờ nhìn theo. Vào lúc hắn ta cúi đầu xuống còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, thì khuôn mặt của một con Hành Thi gớm ghiếc được phản chiếu trong con ngươi, và mở rộng nhanh chóng.

Não hắn trì trệ không phản ứng kịp khiến cơ thể bất ngờ bị đánh bay lên trời, cái chai kim loại cầm trên tay hắn vô tình bị tuột ra, bột trắng phun ra khỏi chai.

“Đùng!”

Khi hắn bị hất lộn nhào trên trời thì đúng lúc một Hành Thi khác đã nhân cơ hội lại vào quỹ đạo, đánh thẳng vào eo hắn ta và vang lên tiếng xương gãy giòn tan. Renault hét lên đau đớn, phun ra một ngụm máu.

- Renault!

Đỗ Địch An vội vã chạy qua.

Khi hai Hành Thi tấn công Renault thành công liền lập tức ôm chặt lấy hắn, cắn cơ thể đối phương một cách điên cuồng. Renault chống lại cơn đau dữ dội và giơ tay gồng mình đẩy Hành Thi trên ngực ra, nhưng Hành Thi này giống như bị điên không nàng tới hậu quả bò tận lên mặt hắn. Hàm răng đen nhô ra khỏi miệng cùng cái lưỡi thối hoắc đang cố gắng bắt lấy cổ hắn.

- Cút! Xéo!

Renault gầm lên và bất ngờ lăn người, xoay bảy trăm hai mươi độ giữa không trung, ngay lập tức ném Hành Thi đang bám chặt trên lưng mình xuống. Một dòng nhớt dày đặc bám trên da hắn, chất lỏng này nhanh chóng dâng lên quấn quanh người hắn như lướt lũ. Khi hội tụ đến ngực, nó nhanh chóng lồi ra và biến thành một lưỡi dao sắc. Con dao sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể của Hành Thi và xuyên qua bụng của nó, nhưng không có máu chảy ra. Một vết thương nghiêm trọng như vậy nhưng không có tác dụng gì với Hành Thi, nó vẫn hướng về phía đầu hắn mà cắn.

Renault khẽ gầm gừ trong họng, giơ nắm đấm lên và đập đầu nó, ruỳnh một tiếng đầu của Hành Thi đột nhiên vỡ ra, cứng ngắc vướng ở cổ với một tư thế xoắn kỳ lạ, miệng nó vẫn khẽ di chuyển như một cái máy. Renault nhanh chóng đấm vào ngực đối phương và ném nó ra khỏi người mình.

Thấy hắn ta thoát khỏi vòng vây một cách khó khăn, Đỗ Địch An không khỏi rùng mình, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa giải quyết xong cái khó này lại có cái khó khác đến, từ xa một vài bóng đen bay với tốc độ nhanh đang lao đến phía dưới hắn. Đỗ Địch An đột nhiên nhận thấy Cự Thần Thi ngồi trên mặt đất túm lấy các Hành Thi khác và ném chúng liên tục lên phía họ!

“Những Hành Thi bay đến đều là do nó ném!”

“Vèo!”

Đỗ Địch An lắc lư cơ thể và tránh một Hành Thi đang bay thẳng tới, vội vàng quay sang thông báo cho Renault:

- Ở đây quá thấp, phải tiếp tục bay lên thôi!

Renault khẽ thở hổn hển:

- Hãy nhớ, đừng vượt quá độ cao tầm trăm mét, sẽ gây sự chú ý của Lôi Điểu trên những đám mây. Một khi Lôi Điểu chú ý, tất cả chúng ta sẽ phải chết!

Đỗ Địch An cũng biết điều này, gật đầu ra hiệu rồi bay lên trên hết tốc lực. Renault thấy vậy cũng bay theo.

“Vèo!”

Hơn một chục Hành Thi bay vút tới. Tốc độ nhanh không tưởng, chúng bay ngang qua Đỗ Địch An và Renault. Renault bay sang một bên, tránh một con Hành Thi, tuy nhiên, đôi cánh rồng của hắn ta quá lớn, dài khoảng hai mét và một trong những cánh đã quá muộn để tránh nên bất ngờ bị một Hành Thi đâm phải. Cơ thể hắn cũng bị bay theo về sau hơn chục mét mới ổn định được, nhưng đôi cánh của hắn ta đã bị một con Hành Thi bấu lấy. Renault biến sắc nhưng nhanh chóng quay nhanh hơn mười vòng để hất con Hành Thi đó xuống dưới.

Renault thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiếp tục tăng lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Đỗ Địch An:

- Cẩn thận.

Renault giật nảy mình, nhanh chóng nhìn xuống, nhưng không thấy gì bên dưới, cơ thể của Cự Thần Thi vẫn đang cầm Hàng Thi nhưng vẫn chưa ném lên.

- Chuyện gì thế?

Hắn hơi sững sờ.

Lúc sau một cơn choáng bỗng kéo đến, vai hắn ta đột ngột chìm xuống và một cơn đau nhói từ vai xuất hiện. Hắn ta kinh hoàng, nhưng không có thời gian nhìn lên, nhấc thành kiểm chém lên trên đỉnh đầu, vũ khí chém vào một vật cứng và phát ra âm thanh kim loại sắc nhọn. Khoảnh khắc tiếp theo, Renault cảm thấy thế giới trước mặt minh như bị đảo lộn một lúc, cơ thể hắn ta được nâng lên bởi một lực lượng khổng lồ và ném bay ra ngoài. Bầu trời càng lúc càng xa dưới chân...

“Bầu trời?”

Đôi đồng tử của hắn co rúm lại, vội vàng quay đầu nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy lũ Hành Thi bé tẹo như con kiến dày đặc càng lúc càng to lên.

“Không!”

Hắn sợ hãi gào thét trong lòng, vội vàng điều khiển Long Dực ổn định.

Nhưng khi đôi cánh đạp đảo ngược gió bỗng một âm thanh răng rắc phát ra từ xương cốt. Cơn đau dữ dội khiến Renault toát mồ hôi lạnh, nhưng cuối cùng cũng ổn định được đà rơi, hắn vội vã vỗ Long Dực rồi lại bay lên trời.