← Quay lại trang sách

Chương 651 Renault Chết

Khi Renault đang cố gắng đập cánh và lao lên bầu trời, hắn ta đột nhiên thấy một bóng đen rơi xuống nhanh chóng, con Hành Thi đó có thịt mọc dưới nách, lao thẳng về phía hắn trong tư thế sà xuống.

Renault tái mét, hắn đột nhiên nhận ra sức mạnh ném mình xuống trước đó rõ ràng là tác phẩm của con Hành Thi này. Hắn khẽ nghiến răng, chống lại cơn đau dữ dội trên bộ xương cánh rồng và bay sang một bên, cố gắng tránh va chạm với nó.

Nhưng chỉ một giây sau một cơn đau đột ngột xuất hiện từ cột sống và tác động mạnh mẽ khiến cho Renault bật phun máu tươi ngay tại chỗ, nước bọt cùng máy me bắn tung tóe trên mặt, đồng tử của hắn bị nứt, chỉ cảm thấy hai cái cánh trên lưng bị hai con Hành Thi khác vung móng vuốt ôm lấy, đồng thời một tiếng gầm phát ra cạnh tai hắn, một Hành Thi đang nằm trên lưng hắn! Cánh rồng không động đậy được vì bị một con Hành Thi nữa tóm chặt, trong phút chốc mất đà laothẳng xuống dưới.

- Không--

Hắn chỉ còn cách giương mắt ra nhìn con Hành Thi đang nhanh chóng sà xuống từ trên bầu trời ngày một gần. Đùng một tiếng cả hai đột nhiên va chạm vào nhau! Tất cả những điều này xảy ra gần như lập tức, xương sườn phần ngực của hắn đột nhiên nứt ra, như thể bị thiên thạch đâm phải, đầu hắn ù đi, gió thì thầm bên tai đưa cơ thể hắn đập xuống mặt đất với tốc độ nhanh. Bụi và đất bùn văng vào mặt và tóc hắn.

“Gầm! Gầm! Gầm!”

Một tiếng gầm vang dậy sóng nối đợt như thủy triều vang lên chói tai và bầu trời đột nhiên bị che khuất bởi bóng tối.

Đỗ Địch An nhìn thấy Renault đã ngã xuống đất và bị các Hành Thi nhấn chìm, trái tim hắn không khỏi run lên vì sợ. Không ngờ Khai Hoang Giả cũng yếu ớt đến nỗi đứng trước mặt đoàn quân Hành Thi cũng phải bó tay chịu chết.

“Gầm!”

Cự Thần Thi đột nhiên gầm lên, giơ bàn tay khổng lồ và chộp lấy đám Hành Thi, giữ hai ba Hành Thi trong lòng bàn tay, một số trong số chúng bị bắt ở rìa, vật lộn để rơi khỏi lòng bàn tay và rơi xuống. Nó giơ tay và nhìn thấy toàn bộ cơ thể Renault be bét máu thịt lẫn lộn rơi trong lòng bàn tay. Nó vươn cái lưỡi to lớn của mình ra và liếm con mồi, rút Renault đang hấp hối ra và nuốt chửng hắn.

Sau khi nuốt chửng Renault, Cự Thần Thi lại ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Địch An bay lơ lửng trên bầu trời, gầm lên rồi túm lấy Hành Thi xung quanh tiếp tục ném. Sắc mặt Đỗ Địch An tái đi, vội vàng tăng tốc bay lên cao hơn.

“Vèo! Vèo!”

Từng Hành Thi được ném lên trên trời, cho đến khi hết đà rơi ngược lại xuống dưới đất. Chỉ thoáng một cái Đỗ Địch An đã lên đến độ cao năm trăm mét, với sức mạnh vai và ném của Cự Thần Thi, một số Hành Thi thậm chí còn chưa lên đến gần bằng chiều cao của Đỗ Địch An đã ngã xuống. Khi bay đến khoảng sáu trăm mét, Đỗ Địch An liền dừng lại. Hắn ta nhận ra không con nào trong số những Hành Thi mà Cự Thần Thi này ném lên có thể lên tới độ cao như hắn bây giờ. Đây chắc hẳn đã đạt tới giới hạn cánh tay của nó!

Sau khi ném hơn một chục Hành Thi liên tiếp, thấy không thể chạm vào Đỗ Địch An, Cự Thần Thi tức giận gầm rống lên, đôi mắt to của nó đầy giận dữ và phẫn nộ.

Ngay sau đó, một tiếng gầm quái thú đột nhiên vang lên ở đầu kia của chiến trường, lan rộng như sấm sét và ngay lập tức thu hút sự chú ý của Đỗ Địch An.

Nguồn âm thanh phát ra từ hướng trận chiến của Helisha và khi hắn nhìn theo bỗng hết sức sững sờ. Trước mắt hắn ba hình ảnh ba con ma vật chiến đấu trên không, nhưng hình bóng của Helisha đã biến mất, thay vào đó là một con rồng hình người rất giống với trạng thái Ma Binh của Hathaway, được bao phủ bởi lớp giáp vảy màu đỏ sẫm.

Có một cái đuôi rồng với chiều dài xương bảy tám mét, sáu chiếc gai mảnh và sắc nhọn phình ra trên lưng của đôi cánh rồng giống như lông vũ màu đỏ sẫm. Dường như có một cái lỗ nhỏ ở giữa những cái gai, phun hơi nóng trắng! Ở phần trên của hình dáng khủng khiếp này lại chính là khuôn mặt xinh đẹp của Helisha, nhưng tại thời điểm này xuất hiện những hoa văn màu đỏ trên má cô, giống như những rãnh máu chảy và những mạch máu nhô ra trên khuôn mặt, trông thật kỳ lạ và mạnh mẽ!

So với trạng thái yêu ma của Hathaway, trạng thái Ma Binh của Helisha Lúc này lớn hơn và hùng vĩ hơn.

Nhìn thấy cảnh này, khiến Đỗ Địch An không thể không nhớ lại những lời của Renault trước đây, hắn hơi kinh ngạc trong tâm trí, không ngờ rằng Thi Vương lại có thể thực sự buộc Helisha phải kích hoạt Ma Binh của mình.

“Đùng! Đùng!

Hình bóng của Helisha đang di chuyển nhanh chóng, mỗi khi nàng lao ra, không khí nóng trắng lại phun ra từ những chiếc gai trên xương sống, kéo dài như làn khói, đồng thời nàng cầm một thanh kiếm khổng lồ đỏ như máu trong móng vuốt.

Đó là thanh cự kiếm không thể tách rời đi cùng với nàng như hình với bóng. Thanh kiếm này có vẻ hơi lớn và không phù hợp với hình dạng ban đầu của nàng, nhưng sau khi kích hoạt trạng thái ma binh của mình vào lúc này, thì nó lại trông khá nhỏ và mảnh khảnh.

Khi Helisha bay ra, Đỗ Địch An đột nhiên phát hiện mình không bắt kịp hình dáng của nàng trong tầm mắt, mà như hoàn toàn biến mất. Khi nàng xuất hiện trở lại, liền chiến đấu với Thi Vương. Cuộc tấn công diễn ra vô cùng nhanh chóng. Thanh cự kiếm đỏ như máu bay phấp phới như vô số mạng lưới sét máu dày đặc bao phủ hoàn toàn phía trước mặt của Thi Vương.

Tuy nhiên, con Thi Vương với hình dạng cánh đen như đầu lâu không hề thua kém. Ngọn giáo chiến đen trong tay nó nhảy múa không ngừng, chặn tất cả các bước di chuyển của Helisha, hai vũ khí tiếp chạm nhau như phát ra một vụ nổ dữ dội. Cùng lúc đó, Hathaway lại đi vòng sau lưng Thi Vương, với ngọn giáo như rồng và tốc độ như sét, biến thành hàng trăm ngọn giáo nhọn chĩa về phía lưng.

Vì phải đối phó với cả hai người họ khiến cho việc phòng thủ của nó hơi khó khăn, cơ thể nó chồng chất vết thương theo thời gian, dần dần bị đánh lui và bị ép dần xuống dưới đáy không trung. Tuy nhiên, trên mặt đất nơi ba người đang chiến đấu, tại thời điểm này có một đám đoàn quân Hành Thi tối tăm, giống như một nhóm người mất trí trong lễ hội, giơ tay và nhảy múa điên cuồng, cố gắng bắt Helisha và Hathaway trên không trung.

“Gầm!”

Một tiếng gầm đột nhiên vang lên.

Đỗ Địch An lại tái đi, hắn ta nhìn xuống, giọng gầm đó phát ra từ miệng của Cự Thần Thi, sau đó nhìn thấy nó đang gầm gừ rồi từ từ đứng dậy trên mặt đất, cơ thể vạm vỡ của nó vô cùng to lớn, mỗi bước chân dẫm lên mặt đất như tạo ra một vụ nổ. Tuy nhiên, nó đi bộ không hề nhanh, chỉ giống như những người bình thường đang đi, nhưng dù là thế dưới cơ thể to lớn của nó, mỗi bước chân của nó dậm xuống đất in xuống một cái hố và diện tích mỗi lần bước rất xa, chẳng mấy chốc nó đã đến chỗ Thi Vương. Đỗ Địch An toát mồ hôi dõi theo nó. Tiếng gầm trước đó chắc hẳn là do Thi Vương đã gọi nó tới để giúp đỡ.

- Chết tiệt!

Đỗ Địch An khẽ nghiến răng, nắm chặt tay, nhìn vào trận chiến khốc liệt, trái tim dấy lên sự lo lắng tột độ, nhưng đồng thời cũng tức giận và bất đắc dĩ. Đột nhiên, một tia hào quang lóe lên trong lòng, hắn lập tức quay lại và bay về chỗ đoàn quân Hành Thi.

- Tỷ, thằng nhóc kia chuồn chuồn rồi.

Sau khi hợp tác tấn công với Helisha và ném Thi Vương vào đống thây ma trên mặt đất, Hathaway quay lại liếc nhìn tỷ tỷ mình, mang một tia sáng lạnh lẽo trong mắt mình rồi cười khẩy nói.

Helisha không nhìn lại và nói một cách thờ ơ:

- Tốt hơn hết là ngươi nên tập trung vào trận chiến. Thi Vương không dễ đối phó. Đợi lát nữa ta sẽ đánh trực diện nó còn người sẽ tấn công từ phía sau. Đừng để xẩy ra sai sót nữa, hiểu không?

- Đương nhiên là ta hiểu những gì tỷ nói rồi.

Hathaway khẽ mỉm cười, đôi mắt nàng cong lên như hình lưỡi liềm trông rất đáng mến:

- Nhưng lại thêm một tên to xác nữa tới thì không còn dễ đối phó như vậy đâu.