Chương 653 Giác Tỉnh
Khi thấy không có gì ở phía sau, Hathaway thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, một cơn gió cuộn lên, nàng nhìn lại liền thấy Đỗ Địch An vỗ cánh và bay về phía bầu trời với tốc độ cao.
"Hửm!"
Hathaway hừ một tiếng, phất đôi cánh rồng rồi bắt kịp Đỗ Địch An ngay lập tức. Tranh thủ chút ít thời gian không có tác dụng đối với nàng, kể cả khi nàng đoán được đó có thể là chiến lược trốn thoát của Đỗ Địch An, nhưng với nàng ngay cả khi chỉ có một khả năng nhỏ nhất cũng đáng để mình cảnh giác, bởi vì Thi Vương còn nguy hiểm hơn Đỗ Địch An.
“Soạt!”
Đỗ Địch An vừa bay đi được hơn mười mét liền bị Hathaway bắt kịp.
- Lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng trưởng thành thêm chút nào.
Hathaway hờ hững nhìn Đỗ Địch An nói:
- Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, thì giở những mẹo nhỏ này ra chẳng có tác dụng gì đâu.
- Đối với ta, khá có ý nghĩa.
Đỗ Địch An thở hổn hển, lạnh lùng nhìn nàng:
- Tại sao ngươi lại làm như vậy, ngươi đã có những gì mình muốn, tại sao vẫn muốn làm vậy?
Hathaway khẽ mỉm cười, dường như không vội vàng ra tay, nói:
- Nhớ đội trưởng Yan của ngươi không?
- Yan?
Đỗ Địch An sững sờ.
- Đúng vậy.
Hathaway nói tiếp:
- Hắn ta đã báo cáo với ta tất cả những gì ngươi đã làm trong nhiệm vụ lần này. Ngươi có thể giết được Eugene cũng khá lắm. Có thể giết chết tay Eugene sở hữu thể chất cũng như khả năng chiến đấu tốt hơn so với thân nhiệt của bản thân. Chắc hẳn khả năng Ma Ngân của ngươi cũng phải rất đặc biệt, hơn nữa hiệu quả Ma Ngân tuyệt vời như thế liệu có phải là Truyền Thuyết không?
Đỗ Địch An giật thót, bỗng nhiên kĩ ức đưa hắn trở lại sào huyệt lúc họ săn Thú Ảnh Giả. Trước cửa hang, không tìm thấy thi thể của Yan. Hóa ra hắn ta lúc đó chưa chết, mà là giả vờ chết, đợi đến khi thanh niên Dực Tộc nọ đuổi giết bọn họ mới nhân cơ hội tháo chạy.
- Eugene quả thực là người của ngươi.
Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ lóe lên, hắn ta nói với giọng trầm:
- Ta đã giết chết Eugene bằng cách tận dụng lợi thế môi trường xung quanh và hứa hẹn cho Yan một lợi ích lớn. Hắn ta và người khác cũng ra tay tương trợ nên mới giết được Eugene. Nếu không chỉ bằng sức mạnh bản thân hoàn toàn không thể làm được điều bất khả thi đó? Còn về việc Ma Ngân Truyền Kỳ mà ngươi vừa nói thì càng không thể? Có được Ma Ngân hiếm gặp đã là một may mắn rồi, nói gì đến chuyện Ma Ngân Truyền Kỳ chứ.
- Lợi ích lớn?
- Đúng vậy, Eugene đã để lộ danh tính của mình, Yan và mấy người kia biết ta có Helisha chống lưng nên ta đã nhân cơ hội sử dụng danh nghĩa của tỷ tỷ ngươi để hứa với họ một lợi ích khác. Khi nhiệm vụ kết thúc, để họ trở lại tự do và không phải bước vào Hoang khu.
Đỗ Địch An nói một cách nghiêm túc. Hathaway nhìn chằm chằm vào hắn, sau một lúc, đột nhiên mỉm cười và nói:
- Bịa chuyện như thật vậy, thật không may, nếu không biết hình phạt của mình tàn khốc đến mức nào, chỉ e ta đã thực sự tin ngươi rồi.
Đỗ Địch An sững sờ.
- Mặc dù không biết ngươi làm thế nào có được Ma Ngân Truyền Kỳ, nhưng dù sao sự hiện diện của ngươi vẫn khiến ta rất khó chịu.
Hathaway nói rồi nở một nụ cười.
Đỗ Địch An đổ mồ hôi tay, nhìn qua vai nàng về phía đằng sau, chỉ thấy Helisha đang vướng vào trận chiến với Thi Vương, trong khi đang chiến đấu kịch liệt nàng vẫn cố chuyển hướng bay nhanh qua đây.
“Kéo dài thời gian.”
Hắn nghĩ thầm.
- Có phải ngươi đang nghĩ kéo dài thời gian thì mình sẽ được cứu không?
Hathaway cười thầm.
Đôi đồng tử của Đỗ Địch An co rúm lại, nhưng nhanh chóng che đi biểu hiện khác thường trên khuôn mặt và đáp:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì. Ngươi muốn giết thì giết. Sao cứ phải nói những lời vô nghĩa như vậy? Tuy nhiên, nếu ngươi không giết ta thì ta sẽ đồng ta trao đổi một bí mật với ngươi.
- Bí mật?
Hathaway nhìn hắn cười đầy ẩn ý.
Đỗ Địch An gật đầu rồi nói:
- Ta biết dấu vết của Dục Mộng Giả.
- Ồ?
Nụ cười gằn sâu hơn trên mặt của Hathaway, nàng hỏi tiếp:
- Ở đâu?
Đỗ Địch An nhận ra biểu hiện đùa giỡn trên mặt nàng, biết đối phương không tin liền trầm ngâm một lúc chuyển hướng, đáp:
- Chuyện này tỷ tỷ của ngươi cũng biết, trong thời gian ta ở cùng nàng ở hoang vực màu cam nhằm mục đích tìm kiếm Dục Mộng Giả. Chỉ tiếc rằng không tìm thấy, sau này lại nghe nói ngươi quay trở về pháo đài trước nên nàng mới quay trở về đó.
Hathaway sững sờ hơi nhíu mày suy nghĩ, bắt đầu băn khoăn và nghĩ hoặc.
“Chẳng nhẽ thằng nhóc này nói thật?”
Nàng đến pháo đài tìm Helisha mới phát hiện tỷ tỷ mình mất tích một thời gian dài, với sức mạnh của Helisha, không có con ma vật nào có thể giữ chân nàng. Ngay cả khi có thể giữ thì cũng sẽ không thể trong một thời gian dài như vậy. Lúc này, nghe Đỗ Địch An nói vậy cũng thấy có bảy tám phần chân thật! Chỉ có điều nàng biết tính cách xảo quyệt của đối phương, chỉ cần một cái miệng cũng có thể bịa ra hàng ngàn câu chuyện.
Tuy nhiên nếu đó là sự thật, thì ngộ nhỡ giết thằng nhóc này rồi chỉ còn có tỷ tỷ biết bí mật của Dục Mộng Giả. Nếu nàng có được Ma Ngân của con ma vật Truyền Kỳ xếp thứ nhất này, e rằng ngay cả khi sau này thức tỉnh huyết mạch thêm lần nữa, nàng cũng không thể theo kịp tỷ tỷ của mình! Nghĩ đến đây, tâm trí nàng phức tạp hơn, bất giác nhíu mày lại. Nhìn thấy những biểu hiện rõ rệt trên mặt nàng, Đỗ Địch An biết chiến lược này có hiệu quả. Mặc dù hắn không hiểu
Hathaway lắm, do vậy tất nhiên không biết điểm yếu của nàng là gì, nhưng ít nhất có một điều hắn biết là nàng ở phe đối lập Helisha, mục tiêu của nàng là đánh bại tỷ tỷ mình và cũng trở thành nhược điểm của nàng.
Coong! Coong!
Tiếng kim loại va chạm phát ra từ xa và nhanh chóng đến gần. Đỗ Địch An nhìn theo và bất ngờ thấy Helisha đang di chuyển nhanh chóng để bắt kịp tốc độ qua bên họ, Thi Vương bằng mọi cách để đuổi kịp nàng, đồng thời không ngơi tay tấn công, buộc Helisha phải đánh trả.
Tốc độ bay của Thi Vương không thua kém Helisha. Mỗi lần đôi cánh đen rách đập một nhịp lấy đà đều có thể điều khiển cơ thể mình đuổi theo Helisha một cách linh hoạt.
- Haiz!
Hathaway đang cau mày đột ngột thở dài và đôi lông mày nhíu lại liền giãn ra thoải mái, khuôn mặt nàng lấy lại nụ cười. Thấy vậy Đỗ Địch An không khỏi thắc mắc.
- Thuyết âm mưa của ngươi thực sự khiến ta cảm thấy phiền …
Hathaway lắc đầu mỉm cười, nói:
- Quả nhiên không được để ngươi mở miệng nói, nếu không người chết cũng được ngươi “kể” sống.
Nói đến đây nàng hơi nhìn đăm đăm vào hắn, đứng từ trên cao liếc sang nhìn Helisha đang vừa chiến đấu vừa bay nhanh sang đây, nụ cười trên khuôn mặt nàng tắt dần,nói:
- Ngươi biết tại sao ta không vội giết ngươi không?
Đỗ Địch An đột nhiên sững người, sau đó thoáng nghĩ đến một khả năng, điều đó khiến hắn ớn lạnh. Nhìn Helisha đang đến với khoảng cách rất gần, một cảm giác kinh hoàng bỗng thoát ra khỏi trái tim hắn, vội vàng hét lên:
- Đừng …
Từ "đến" vẫn chưa được bật ra khỏi họng, ngực hắn đột nhiên bị chấn động. Một lực lượng vô song đập vào ngực ngay lập tức khiến xương đang được chữa lành ban nãy bỗng nhiên bị gãy và sụp đổ lần hai. Đỗ Địch An phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể hắn bay về phía sau, nhưng liền cảm thấy vai mình được giữ lại trước khi hất văng tự do được vài mét.
- Bây giờ mới biết cũng chưa muộn đâu.
Đôi mắt của Hathaway nhìn hắn vô cảm, nói một cách thờ ơ:
- Kẻ có địa vị thấp kém thì phải trả giá cho chính sự yếu đuối của mình, ta hy vọng nỗi đau này có thể đi cùng ngươi cho đến địa ngục.
Nói rồi, lòng bàn tay hình móng vuốt rồng khác đột nhiên tóm lấy cánh sau lưng của Đỗ Địch An và kéo giật mạnh về sau.
Tiếng xương cốt nứt răng rắc vang lên, đôi cánh cứng bán tinh thể trên lưng hắn đột nhiên bị kéo ra khỏi xương sống, máu bắn tung tóe, thậm chí còn lôi hẳn rễ của cánh ra bật ngoài, đôi cánh be bét máu bị xé tách rời khỏi cơ thể hắn bị nàng vứt bỏ ra xa bằng một tay, bay xuống đất trong không khí.
Chưa dừng lại ở đó, Hathaway tiếp tục dùng tay rút tiếp chiếc cánh còn lại trên lưng Đỗ Địch An và cũng bị nàng ta thả ra trôi theo chiều gió. Hắn đau tới đỗi cảm tưởng đôi mắt mình có thể vỡ vụn theo, cơ thể theo bản năng còng xuống như một con tôm và những đường gân xanh phình ra trên trán.
Hắn muốn gầm rống lên một cách đau đớn, nhưng chỉ dám gầm gừ đau đớn trong họng, Đỗ Địch An không muốn Helisha nghe thấy nên hắn đã cố gắng nhịn đau hết mức có thể, cũng là để ân nhân mình không bị trúng kế của kẻ thù.
Nhưng mặc dù vậy, có chịu đựng đến đâu thì cơn đau giống như co thắt ở lưng khiến hắn cảm thấy ngạt thở. Sau khi gầm rống trong họng hai lần, hắn nghiến răng thật chặt và khống chế lại,để tiếng gầm la hét trong ngực, hắn thở hắt, thở và hít vào một cách điên cuồng, từ đó làm giảm cơn đau ở lưng.
- Dừng lại!
Helisha bay nhanh đã tới và đã chứng kiến thấy cảnh này, bỗng nhiên hét lên giận dữ, đồng thời vảy trên cơ thể nàng đột nhiên phát ra một ngọn lửa dày, giống hệt một con rồng độc ác đang bị lửa bao quanh đỏ thẫm, trong khi đó, vảy trên trán nàng bị vỡ đột ngột và một chiếc sừng sắc nhọn đen ngòm chầm chậm xuất hiện từ bên trong, xuyên qua da chọc lên cao vút, một loạt các kinh tuyến xanh phình ra và lan rộng trên trán nàng, giống như một câu thần chú cổ xưa nào đó được khảm lên da.
“Đùng!”
Nàng ném thanh kiếm của mình đâm sầm vào ngọn giáo đang lao đến từ chỗ Thi Vương khiến nó phát nổ rền vang cả một vùng trời. Trong khi đánh bay ngọn giáo của Thi Vương ra xa, liền đồng thời nhanh chóng lao về phía Hathaway. Khi nhìn thấy những chiếc sừng đen trên trán tỷ tỷ mình thì con ngươi co lại.
" Giác tỉnh lần thứ ba?"