← Quay lại trang sách

Chương 654 Tàn Lụi

Nàng lập tưc phản ứng lại rồi sầm mặt xuống trông rất u tối.

- Chẳng trách Long Mẫu thương yêu ngươi như vậy, hóa ra có thể thức tỉnh đến mức độ này. Nếu đã như vậy thì chỉ còn nước một là ngươi sống hai là ta chết thôi, hừ!

Nói rồi nàng giương móng vuốt rồng lên nhắm thẳng vào trái tim của Đỗ Địch An.

“Soạt!”

Một cơn gió gào thét ập tới. Khuôn mặt của Hathaway biến sắc, vội vàng né tránh. Tuy nhiên, mặc dù đã chuẩn bị phản đòn từ trước đó, nhưng vẫn tránh được một cách miễn cưỡng và nhìn thấy một luồng sáng đỏ đang bay vụt qua mình. Đó là thanh Cự Kiếm màu đỏ máu trong tay Helisha! Cùng lúc đó, một cơn đau mạnh truyền đến từ phía sau nàng, quay lại nhìn liền phát hiện thấy cái đuôi Ma Binh đã bị đối phương cắt đứt mất một đoạn.

Chính xác, cái đuôi đã bị Helisha không nương tay cắt đứt.

Máu phun trào ra như suối từ đuôi rồng gãy, nhưng máu không chảy quá lâu mà trên bề mặt vết cắt ở vết thương nhanh chóng được bít lại bởi một vật màu đen ngăn máu lại.

Vào thời điểm trì hoãn này, hình bóng của Helisha đang đến rất nhanh, đôi cánh và đuôi rồng của nàng hợp tác với nhau, lao tới Hathaway như một con cá, đồng thời giơ tay tóm về phía Hathaway.

Nàng ta nhìn thấy tỷ tỷ mình lao tới nhưng không hoảng sợ, thay vào đó một nụ cười bí hiểm bỗng xuất hiện trên khuôn mặt nàng, khoảnh khắc tiếp theo Hathaway nắm lấy Đỗ Địch An trong tay và ném hắn sang hướng khác. Helisha không thể không nhìn theo, khuôn mặt nàng tái đi khi phát hiện ra hướng mà Đỗ Địch An bị ném đến là chỗ Thi Vương khát máu.

- Chết tiệt!

Nộ khí xung thiên lửa nóng phừng phừng trong mắt nàng,nhưng không quan tâm đến việc tấn công Hathaway ngay mà đổi hướng quay sang nhanh chóng đuổi theo Đỗ Địch An. Thấy Helisha quay đi, Hathaway thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Mặc dù nàng thấy tỷ tỷ mình vội tới nỗi vứt bỏ vũ khí của bản thân để quay sang cứu Đỗ Địch An, nhưng vẫn không hoàn toàn chắc chắn liệu Helisha có tấn công trực tiếp trong cơn giận dữ hay không. Bây giờ xem ra dường như địa vị của Đỗ Địch An trong lòng Helisha rõ ràng là cao hơn nàng phán đoán nhiều, điều đó khiến Hathaway càng hài lòng hơn.

“Soạt!”

Helisha lao nhanh và đuổi theo Đỗ Địch An. Hắn kìm nén nỗi đau của mình, nhìn vào Thi Vương đang lao đến phía trước mặt cùng Helisha đuổi theo từ bên cạnh. Hắn gồng mình nghiến răng nói lớn:

- Đừng đến đây, giết ả ta, trả thù cho ta!!

Nhưng Helisha coi như không nghe thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, trên Long Dực thắp sáng một ngọn lửa, giống như một thiên thạch lao tới vậy. Nhìn thấy vẻ ngoài kiên quyết của nàng, Đỗ Địch An cảm thấy đau nhói trong lòng. Khi đôi cánh bị Hathaway phế bỏ, hắn liền hiểu rằng đây chỉ là một thủ đoạn mà nàng ta dùng để chọc giận Helisha, còn hắn lúc này, lại một lần nữa trở thành vũ khí hiệu nghiệm của Hathaway để làm tổn thương Helisha.

Thế nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì khác được!

Khi con người ta trở nên mạnh mẽ, dường như nó đủ để chi phối số phận của một người khác!

Ai có thể cưỡng lại số phận?

- Đừng đến đây!!

- Đừng!!!

Đỗ Địch An hét lên tuyệt vọng khi thấy Helisha bay hết tốc lực, khi hắn hét lên đến mức kiệt sức, bỗng thấy cơ thể của Helisha không dừng lại chút nào, vẫn kiên định một đường thẳng khiến cho đôi mắt hắn ứa ra hai hàng lệ ấm nóng.

“Vù!”

Một tiếng huýt sáo vang lên, ánh sáng trong mắt hắn đột nhiên tối dần. Nhìn kĩ cơ thể của Thi Vương lao nhanh tới, hắn liền gầm thét lên như quỷ dữ thi triển trạng thái Giới Hạn Giả, toàn thân xương cốt được phủ một màu trắng toát, đột nhiên như nổi điên tung một quyền đấm mạnh vào má nó rồi hét to:

- Đi xuống địa ngục mau!

Thi Vương không chút cảm xúc, tròng mắt của nó tối đen như mực, không một chút màu trắng, trông quỷ dị và gớm ghiếc vô cùng. Khi Đỗ Địch An tung nắm đấm, nó bất ngờ cầm ngọn giáo đâm tới. Đùng một tiếng trên bầu trời tóe lên một ngọn lửa rồi từ đó hất văng ngọn giáo chiến đen đi. Khoảnh khắc tiếp theo, Đỗ Địch An nhận thấy một sức nóng bao trùm lấy mình, cơ thể hắn bay ngược về sau không kiểm soát, hắn quay đầu lại và thấy mình đang được Helisha dùng một tay kẹp chặt dưới nách.

Tại thời điểm này trong trạng thái Ma Binh của nàng Đỗ Địch An nằm trong tay đối phương cứ như một đứa trẻ bảy tám tuổi vậy.

“Soạt!”

Helisha đập cánh rồng và nhanh chóng quay đi. Thi Vương với đôi cách rách màu đen của mình cũng nhanh chóng đuổi theo. Hai vệt sáng một đen một đỏ đuổi theo nhanh giữa không trung.

Tuy nhiên, mặc dù bước vào cấp độ giác tỉnh thứ ba, nhưng hiện giờ bị vướng thêm một người và không tránh khỏi ảnh hưởng bị tác động lên tốc độ bay của nàng, không chỉ đơn giản tính mỗi trọng lượng của một người. Đằng sau lưng, Thi Vương có tốc độ kém hơn chút đỉnh cũng đã dần dần kéo gần khoảng cách hơn.Thấy vậy, Đỗ Địch An vội vàng nói:

- Bỏ ta xuống đi, nó sẽ không đuổi theo ta đâu.

Helisha không trả lời, đôi mắt nàng nhìn thẳng về phía trước, phất đôi cánh rồng bay nhanh, khi nàng chuẩn bị bay thoát ra khỏi đoàn quân Hành Thi thì một thanh trường thương đột nhiên đâm từ trên cao xuống. Nó nhanh và bất ngờ nên Helisha không thể trốn thoát và ngay lập tức bị cây giáo đó đâm vào cánh.

- Tỷ tỷ yêu à, sao lại bất cẩn thế?

Giọng điệu giễu cợt của Hathaway vang lên, nàng ta đã thành công ném trường thương trúng cánh rồng của Helisha, nhưng không dám dừng lại lâu và nhanh chóng chuồn mất.

Đỗ Địch An nhìn theo sững sờ và run rẩy vì tức giận. Cơ thể của Hathaway thấp thoáng, tốc độ của nàng chậm hơn một chút, khi nàng ta điều chỉnh xong liền tiếp tục bay đi hướng khác, một tiếng gầm rú phát ra từ phía sau, chính là cục nợ mãi vẫn chưa dứt – Thi Vương đang đuổi sát theo nàng.

Helisha bất ngờ quay lại tránh được một ngọn giáo bắn tới như tia như sét, chưa dừng lại ở đó nàng nhanh chóng dùng tay chộp lấy ngọn giáo.

Đùng một tiếng ngọn giáo đã nằm gọn trong lòng bàn tay hình móng vuốt của mình, nàng cuộn đuôi và đập vào ngực của Thi Vương.

Kèm theo đó một tiếng đùng nữa lại vang lên, lần này cú đập mạnh mẽ của Helisha đã thành công phá vỡ ngực của nó khiến ngực Thi Vương lõm hẳn vào trong. Thi Vương gầm lên giận dữ, dùng hai tay chộp mạnh. Biểu hiện trên mặt nàng thoáng thay đổi, một ngọn lửa đột nhiên bốc cháy trên cánh tay, nàng hít một hơi thật mạnh, hai má hơi phồng lên rồi bất chợt phun ra một ngọn lửa lớn! Ngọn lửa đánh vào mặt của Thi Vương khiến nóbuộc phải đưa một tay lên đỡ.

Helisha nhân cơ hội tung môt chưởng và lắc ngọn giáo trong lòng bàn tay khiến nó rất khó được nắm chặt. Tuy nhiên, sau khi Thi Vương thoát được ngọn lửa hiểm vừa nãy liền đưa tay về trước dù lực ở tay còn yếu nhưng vẫn nắm được ngọn giáo một lần nữa, đồng thời dùng tay lúc trước chắn lửa đưa ra tương trợ, hai tay hợp lực đẩy vũ khí về lại phía đối thủ.

Helisha bay ra xa hàng chục mét về phía sau, sắc mặt nàng trông vô cùng khó coi, vết thương nghiêm trọng đã được chữa lành nhưng trạng thái cơ thể vẫn chưa ở mức hoàn toàn bình phục. Đấu từ đầu đến tận bây giờ, nàng đã dùng lửa để tấn công hai lần, không tránh khỏi việc làm cạn kiệt thể lực và nàng cảm thấy mệt mỏi khắp người.Nàng quay lại nhìn xung quanh bỗng thấy bóng dáng của Hathaway bay thẳng ra đằng xa. Rõ ràng, nàng ta sợ tốc độ của mình không nhanh bằng tỷ tỷ và sẽ bị tụt lại phía sau đồng thời trở thành mục tiêu của Thi Vương, vậy nên đã chuồn khỏi trận chiến trước.