← Quay lại trang sách

Chương 655 Điên Cuồng

Thấy Hathaway đã rời đi, Helisa cảm thấy nhẹ nhõm và lập tức nói:

- Ta sẽ đáng lạc hướng nó còn ngươi mau đi trước đi, đừng quay lại pháo đài, đi về phía bắc, nơi đó là hướng của Cự Bích.

Nói rồi nàng lao xuống dưới với tốc độ nhanh, rơi xuống như một thiên thạch. Khi đến gần mặt đất, nàng đẩy bằng lòng bàn tay và dùng một lực nhẹ nhàng dịu dàng đẩy Đỗ Địch An về phía trước, đáp xuống mặt đất và lăn một vài vòng trước khi dừng lại.

Đỗ Địch An nằm trên mặt đất, ngước lên và nhìn bóng dáng của Helisha trồi lên nhanh chóng từ trên đầu, trái tim hắn chứa đầy đau đớn và bối rối. Hắn biết nguy hiểm đến mức nào khi để Helisha làm mồi nhử dụ Thi Vương đi đến chỗ khác một mình vào lúc này. Là một thằng đàn ông, hắn ta không muốn trốn tránh, nhưng sự thật phũ phàng là hắn buộc phải tạm bợ trên nền đắt lạnh lẽo ở đây.

Hắn muốn cùng nàng vào sinh ra tử, nhưng lý trí đã nói với hắn rằng làm như vậy sẽ chỉ kéo nàng xuống, làm liên lụy đến đối phương và xóa sạch cơ hội sống sót duy nhất của nàng!

“Nếu không có lý do chết tiệt này, chỉ cần bỏ hết định luật mà nghe theo trái tim để rồi lỗ mãng hành xử thì liệu có đàn ông hơn không?"

Hắn nghĩ như thế, trái tim bỗng nhói lên đầy đau đớn và tự trách móc mình, hắn thậm chí còn cảm thấy ghét bản thân mình hơn bao giờ hết.

"Không làm được gì, không giúp được gì, ta chỉ là một gánh nặng, trốn tránh một cách yếu hèn ở đây để sống, làm sao mình lại trở thành một người như vậy, sao mình lại biến thành kẻ vô dụng như thế này!"

Đỗ Địch An nắm chặt hai tay vùi xuống đất, chỉ hận mình không thể đứng dậy chiến đấu một trận ra ra trò với Thi Vương, nhưng lý trí khiến cơ thể hắn ta nằm trên mặt đất, ngực dính chặt xuống đất, hai tay cũng chống xuống trên mặt đất như một con thằn lằn, tư thế này có thể tránh sự chú ý của Thi Vương càng nhiều càng tốt, đồng thời có thể di chuyển linh hoạt.

Mặc dù tức giận đến cùng cực, nhưng hắn vẫn phải chịu đựng một cách tuyệt vọng theo lý trí. Hắn nghiến răng và dùng lí trí tỉnh táo thông báo rằng mình sẽ chết nếu lao ra ngoài, đồng thời cũng sẽ làm hại Helisa. Tuy nhiên, có một suy nghĩ khác từ tận đáy lòng hắn, khiến Đỗ Địch An cảm thấy vô cùng xấu hổ, nói là lí trí nhưng thực chất là hèn nhát!!!

“Người hèn nhát dùng lý trí để bao biện cho sự yếu kém của mình!!!”

- Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.

Hắn gầm lên giận giữ bò từ mặt đất lên, lòng tự tôn của hắn không cho phép mình chui lủi và khó chịu thêm nữa. Hắn ngước lên trên đỉnh đầu nơi mà bóng dáng Thi Vương đang bay xoẹt qua đuổi theo Helisha trên bầu trời. Hắn nhặt một hòn đá từ mặt đất và thốt ra một tiếng thét theo hướng của nó, giọng hắn vang rõ điếc tai. Có một ý nghĩ bất ngờ vụt qua trong đầu.

“Nàng ấy có thể chấp nhận rủi ro hoặc thậm chí hy sinh cho ta, tại sao ta không thể hy sinh bản thân và dẫn dụ Thi Vương giúp nàng?!!”

“Nếu mình gặp rắc rối, đó là việc của sinh tồn.”

“Nhưng mình muốn sống!!!”

- Đến đây, thứ xúc sinh!

Đỗ Địch An gầm gừ, mắt đỏ hoe, cầm đá mở rộng vòng tay, như một kẻ mất trí lao về phía sau lưng Thi Vương:

- Đến đây!!!

Tiếng gầm nồng nhiệt rực cháy như lửa. m thanh với sức mạnh xuyên thấu đáng kinh ngạc, phát ra cách xa hàng ngàn dặm.

Helisha đang đang bay về phía trước với tốc độ nhanh, đột nhiên nghe thấy tiếng gầm của Đỗ Địch An khiến nàng không thể không nhìn ra chỗ đó, quay lại nhìn bỗng thấy thất kinh khi thấy hắn trồi lên từ mặt đất trước đó, hét lên từ phía sau Thi Vương.

Nàng sững người, bỗng nhiên một chất lỏng ấm áp chảy ra từ khoé mắt, răng cắn chặt môi rồi một nụ cười từ từ nở rộ trên khuôn mặt nàng. Thi Vương đang đuổi theo Heilisha nên bỏ ngoài tai như chưa từng nghe thấy, không thèm chú ý đến tiếng gầm của Đỗ Địch An mà đuổi thẳng ra phía sau Helisha.

Thấy vậy, hắn tức giận đến nỗi như thể mắt mình nứt toác ra, xương trắng trên toàn bộ bề mặt da thịt được nâng lên. Hắn siết chặt tay và vốc cát đá tấn công dữ dội về phía sau lưng đối phương.

Viên đá bay trong không khí đằng sau lưng Thi Vương và không trúng nó. Mặc dù tốc độ của hòn đá ném gần như có thể coi là miễn cưỡng bắt kịp tốc độ của Thi Vướng, đây giống như tốc độ của một người đang chạy, hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của vật thể do chính mình ném ra, sức mạnh được đi kèm bởi tốc độ ném giảm.

Chẳng mấy chốc, trước khi chạm được vào người Thi Vương đã rơi xuống.

Đỗ Địch An nghiến răng nghiến lợi, khom lưng nhặt một hòn đá từ mặt đất một lần nữa, sẵn sàng để bắt kịp. Ngay lúc đó, cơ thể đang nhanh chóng đuổi theo Helisha của Thi Vương, bỗng nhiên khựng lại rồi quay ngược về phía đó.

Đỗ Địch An ngây người, theo sau là một niềm vui trong lòng và hét lên:

- Đến đây, súc sinh, không muốn ăn thịt người sao, đến đây ăn Lão Tử đây này!

Nói rồi hắn lại nhặt một hòn đá trong tay và ném về phía nó một lần nữa. Với một tiếng nổ, hòn đá bay đến chân Thi Vương và rơi xuống. Đôi mắt đen vô cảm của Thi Vương dường như lóe lên một luồng ánh sáng lạnh lẽo, cơ thể nó đột ngột sà xuống, bay về phía Đỗ Địch An nhanh chóng.

“Không xong rồi!”

Thấy Thi Vương thực sự bị Đỗ Địch An dẫn đi, Helisha bị kinh ngạc, khuôn mặt nàng đột nhiên biến sắc. Vội vàng dừng đà và quay lại để đuổi kịp con quái vật kia hết tốc lực.

Đỗ Địch An thấy nó đuổi theo sắc mặt liền hơi tái đi, trong lòng dấy lên một cảm giác run rẩy, thật giả tạo khi nói rằng hắn không sợ chết, nhưng bây giờ đã không thể thay đổi. Hắn bỗng nhiên cảm thấy hối hận và tiếc nuối, có quá nhiều điều hắn chưa thực hiện được, quá nhiều điều ước hắn chưa kịp hoàn thành, quá nhiều kẻ thù còn chưa bắt họ phải trả giá...

Quá nhiều.

Quá nhiều.

Khi Đỗ Địch An đứng như chôn chân trong sự hối hận với tiếc nuối trong lòng, bất ngờ thấy Helisha theo sát phía sau Thi Vương, hắn đột nhiên do dự, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng hét lên:

- Đừng đến đây, chạy mau đi!

Ánh mắt của Helisha kiên quyết, nàng nhắm mắt làm ngơ và điều khiển đôi cánh bay với tốc độ tối đa, cơ thể nàng dần dần tiến lại gần Thi Vương.

“Soạt!”

Một cơn gió bất chợt vang lên, bỗng Hắc Dực Thi Vương đột nhiên dừng lại, ngay lúc ánh sáng lóe lên như điện giật nó liền quay ngoắt người lại, ngọn giáo trong tay nó kêu ù ù, như một tiếng sấm đen phi nước đại. Phập một tiếng ngọn giáo chiến đen xuyên qua bụng Helisha, nàng đang bám theo với tốc độ nhanh không kịp né khiến cả mảng máu bắn tung trên trời. Ngọn giáo xuyên qua đến tận vảy rồng trên lưng nàng.

Những đám mây đen bỗng dường như im lặng.

Thời gian lặng lẽ trì trệ.

Đỗ Địch An đứng ngây ngốc trên mặt đất, nhìn cảnh tượng vô cùng trước mắt. Hắn cảm thấy đầu mình trống rỗng như thể nó đã nổ tung, khoảnh khắc tiếp theo, một cơn giận dữ không thể diễn tả và ý định giết người khủng khiếp đã bùng cháy từ trái tim mình khiến toàn bộ cơ thể hắn bùng nổ như một ngọn lửa.

- Ahhhhhhhhhh...

Cổ họng hắn gầm lên như thể nó sắp nổ tung đến nơi, đôi mắt hắn đỏ hoe, xương cốt nổi màu trắng bệch và những chiếc gai nhọn trồi dần trên xương hắn, quấn lấy cơ thể Đỗ Địch An như một con ác quỷ.

“Tại sao, tại sao đến cả ngươi cũng muốn lợi dụng ta?!!”

“Tại sao!!”

Đùng!

"Ahhhhhhhh..."

Hắn gầm nhẹ lên, chân giậm mạng xuống đất làm nứt mặt đất. Cơ thể hắn nảy lên như một khẩu súng thần công và lao thẳng về phía Thi Vương. Khi đến gần lưng nó, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của hắn gầm thét và đập một cú vào gáy sau của nó!

- Đi chết đi!!!

Đùng!

Cơ thể của Thi Vương vẫn không bị lay chuyển, phía sau đầu nó cứng như sắt đá chống lại cú đấm của Đỗ Địch An mà không hề bị ảnh hưởng.

Nhưng cuộc tấn công của hắn đã thu hút sự chú ý của nó. Thi Vương hơi nghiêng đầu và nhìn Đỗ Địch An một cách thờ ơ. Một ngọn lửa thịt bất ngờ bay ra từ xương sống của nó và vụt mạnh một cái đánh thẳng vào ngực của Đỗ Địch An, xương ngực hắn lập tức bị gãy. Tiếng nổ vang vọng rồi cơ thể lao thẳng xuống như một thiên thạch, đâm thẳng xuống đất, phát ra tiếng đùng đoàng và kéo theo vô số bụi bay kèm theo sau.

Cơn đau dữ dội từ xương ngực bị gãy khiến sự tức giận đến cực độ của Đỗ Địch An cũng sắp được lý trí làm cho tỉnh táo lại đôi chút, hắn bật ho và phun ra máu, trong đống máu hắn vừa phun ra dường như có một số mảnh vỡ nội tạng.

Hắn nghiến răng ken két, trèo lên từ mặt đất, ngước đầu nhìn lên Thi Vương trên không trung, đầu gối hơi cong, đang định bật lại lên bỗng đột nhiên nghe thấy một âm thanh huýt sáo vang lên, một bóng đỏ lóe sáng. Cái đuôi rồng được tiến hoá của Helisha đập mạnh vào ngực của Thi Vương khiến cơ thể nó bay ra ngoài ngay lập tức. Trong khi nó bị đánh bay lùi về phía sau, ngọn giáo được giữ chặt lại kéo ra khỏi bụng của Helisha một lần nữa, khiến một mảnh máu rơi xuống. Nàng ho nhẹ, đưa tay ra che vết thương ở bụng, quay đầu liếc nhìn Đỗ Địch An trong bụi đất, thấy hắn vẫn có thể trèo lên liền thở phào nhẹ nhõm, ngước lên nhìn chằm chằm vào Thi Vương, hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên quay lại và bay đi.