Chương 656 Giác Tỉnh
Thi Vương lặng lẽ nhìn nàng rời đi, đột nhiên quay lại cầm ngọn giáo lao về phía Đỗ Địch An trên mặt đất.
Thấy Helisha chưa chết, sát ý phừng phừng trong trong đôi mắt đỏ ửng hơi mờ dần, sau một lúc choáng váng, hắn thấy Hắc Dực Thi Vương lại lao tới, cơn giận trong lòng hắn lại bùng lên, gầm rửa vài tiếng rồi đứng dậy nghênh chiến.
Đùng!
Đột nhiên, nó đang lao cơ thể xuống với tốc độ nhanh chóng, bỗng toàn thân nó run rẩy đột ngột, nhìn kĩ liền thấy một cái đuôi rồng đỏ đập vào lưng khiến cơ thể nó lắc mạnh mất đà rồi đập thẳng xuống đất phát ra tiếng nổ như động đất.
- Đi!
Helisha vội vã bay về phía Đỗ Địch An, kéo cổ tay hắn và quay lại bay với tốc độ nhanh. Hắn được nàng giữa chặt, liếc xuống nhìn Hắc Dực Thi Vương bị đánh ngã chỏng vó dưới đất, nhưng không hề bị tổn thương gì nghiêm trọng lắm, nó đang lồm cồm bò dậy khiến hắn không khỏi không lo lắng, vội nói với Helisha:
- Hãy thả ta xuống, nếu cứ như thế này thì cả hai chúng ta sẽ chết! Nó đã nhận ra một khi tấn công ta thì ngươi sẽ tới giúp đỡ, nó muốn lợi dụng ta để tấn công ngươi, chúng ta đừng rơi vào cái bẫy của con Hành Thi mất não này!
- Ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu!
Helisha nói với một ngữ khí chắc nịch một là một, hai là hai.
Đỗ Địch An cuống qua hóa giận, hét to:
- Ngươi muốn chết cùng nhau, nhưng ta lại không muốn chết chung, mau cút đi, cút ngay cho ta! Nếu không phải vì ngươi thì ta đây đã không rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, mau biến đi cho khuất mắt ta!
Helisha hơi sững sờ và nhìn xuống hắn. Khi mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt bình tĩnh liền xuất hiện trở lại, nàng ngước lên và tiếp tục bay về phía trước, đáp:
- Dù ngươi có nói gì thì ra cũng sẽ không bỏ ngươi lại đâu. Ta trước giờ là người nói được làm được!
Nghe xong những lời này thậm chí Đỗ Địch An còn lo lắng hơn. Lúc này, một tiếng huýt sáo phát ra từ phía sau. Hắn liếc nhìn và đột nhiên thấy Hắc Dực Thi Vương đang bay đuổi theo, tốc độ cực nhanh.
- Nó đến rồi!
Đỗ Địch An vội vàng nói:
- Hãy rời xa ta! Cầu xin ngươi đấy!
“Soạt!”
Vừa dứt lời bỗng thấy Thi Vương đã tiếp cận nhanh chóng sát sao và dùng ngọn giáo tấn công.
Với một tiếng vút, Helisha đã cảnh giác từ trước, liền lấy đuôi rồng hất văng ngọn giáo coong một tiếng ra hướng khác. Tuy nhiên, ngọn giáo bị đập vỡ đã biến thành một vòng cung khó khăn và đâm vào Đỗ Địch An mà nàng đang tóm trong tay.
Mặt của Helisha tái đi, nàng vội vàng quấn lấy Đỗ Địch An bằng đôi cánh. Phập một tiếng Long Dực ngay lập tức bị xuyên thủng và ngọn giáo đâm sâu vào cánh tay của Đỗ Địch An. Hắn sợ làm nàng mất tập trung nên cắn răng chịu đau mà không hé răng kêu lên tiếng nào. Helisha nhân cơ hội lắc đuôi, quấn quanh chân của Hắc Dực Thi Vương và ném nó ra. Cơ thể của nó bị ném ngược ra sau, ngọn giáo được kéo ra từ cánh tay của Đỗ Địch An và cánh rồng của nàng. Nhưng Thi Vương đã nhanh chóng ổn định động lượng và đuổi theo hai người họ một lần nữa.
Cánh rồng của Helisha bị hư hại, ngay lập tức hạ thấp chiều cao và bay về phía mặt đất. Khi chiến đấu giữa không trung, nàng không còn linh hoạt như Hắc Dực Thi Vương được nữa, chỉ mong đợi đáp xuống dưới đất sẽ giữ được một cơ hội sống. Ở độ cao hai ba mươi mét so với mặt đất, nàng đẩy Đỗ Địch An ra rồi lập tức quay lại, lái chiếc đuôi rồng về sau tấn công, quét ngọn giáo chiến của Hắc Dực Thi Vương một lần nữa và giãn dài khoảng cách với nó.
Thi Vương hét lên, lần này nó thay vì đuổi theo Đỗ Địch An mà bay thẳng đến chỗ Helisha với tốc độ rất nhanh. Khuôn mặt của nàng hơi thay đổi, bỗng nhiên vươn móng vuốt ra chặn ngọn giáo của đối thủ, đồng thời móng vuốt kia nhanh chóng chộp lấy cổ nó.
Tuy nhiên Thi Vương đã phản ứng lại rất nhanh, ngả người ra sau, đá chân về phía bụng bị thương của Helisha. Chờ lúc Helisha né tránh, nó đột nhiên quay lại và quét qua thụi vào cánh tay của Helisha và bất ngờ đánh nàng với một lực mạnh và bay sang một bên.
Đỗ Địch An thấy Helisha hoàn toàn bị rơi vào thế yếu, cũng đoán được nàng hẳn đang mất quá nhiều năng lượng thể chất, hắn tức giận nhưng đồng thời cũng lo lắng trong lòng. Đỗ Địch An liền lấy thanh chuỷ thủ từ xà cạp, tay kia nhặt hòn đá trên mặt đất và nhắm vào Thi Vương.
Đối phương hoàn toàn phớt lờ những viên đá được ném vào mình, phát huy sức mạnh nhanh như tia chớp rồi tấn công dữ dội vào Helisha. Khi Đỗ Địch An nhìn thấy hòn đá đập vào đối thủ và vỡ vụ, nhưng không thể gây tổn hại gì cho nó, hắn lo lắng như ngồi trên chảo dầu. Hắn lại nhặt một hòn đá, nhắm vào quỹ đạo tấn công của Thi Vương, nhanh chóng phán đoán và ném đá trúng đầu nó.
Với một âm thanh choáng váng, dự đoán thực sự có hiệu quả, những viên đá kia thực sự đã đập trúng đầu của Hắc Dực Thi Vương. Viên đá vỡ ngay tại chỗ mang rất nhiều bột vương vãi vào mắt nó. Hắc Dực Thi Vương chớp mắt liên hồi, như muốn bóp cát ra khỏi mắt. Helisha nhân lúc đó thu hẹp khoảng cách, nhanh chóng phát huy hết sức mạnh của mình, vẫy hai móng vuốt rồng và cắt ngang cổ nó. Thi Vương hét lên, giơ ngọn giáo dữ dội chắn ngang phần đỉnh đầu đỡ lấy đôi bàn tay của nàng, chiến đấu dữ dội như ngựa phi nước đại, biến thành một cuộc thi năng lượng tĩnh ngay lập tức. Thấy vậy, Đỗ Địch An vội vã ném tiếp đá. Viên đá rơi xuống đập vào cơ thể Hắc Dực Thi Vương và vỡ thành bột nhưng có vẻ lần này không làm sao lãng được nó.
Helisha nghiến răng, một màu đỏ sẫm từ từ chảy ra từ vậy nhuộm đỏ cánh tay. Nàng muốn kích họat hoả diệm lần thứ ba, nhưng chất béo và ma lực trong cơ thể nàng không đủ để giải phóng thêm.
Trong những giây phút bế tắc, một bóng đen chợt lóe lên.Với một cú choáng, một bàn tay đấm vào bụng của Helisha. Nàng cúi đầu và nhìn xuống, đột nhiên nhìn thấy cánh tay thứ ba trên ngực của Hắc Dực Thi Vương, đó là một cánh tay được tổ hợp từ thịt và máu.
Chẳng mấy chốc, vết thương ở bụng đau dữ dội và ngay lập tức rút hoàn toàn sức mạnh của nàng về không, cánh tay buông lỏng vô lực. Cùng lúc đó, cánh tay thâm nhập vào bụng nàng nhanh chóng rút về, cầm theo khối thịt và nội tạng be bét máu trên lòng bàn tay.
- Không!
Đỗ Địch An nhìn theo lòng gan như thắt lại.
Hắc Dực Thi Vương vẫy ngọn giáo bằng cả hai tay, giáng xuống vai Helisha như đập cây trùy, đùng một tiếng bất ngờ đập mạnh cơ thể nàng xuống đất. Helisha ho ra một ngụm máu, nằm trên mặt đất nhìn Đỗ Địch An, đôi môi khẽ di chuyển. Hắn đọc được từ khẩu hình miệng của nàng hai chữ "chạy đi."
- Không!!!
Đỗ Địch An ngửa cổ lên trời gầm rú, vội vã chạy lên, bắt lấy cơ thể nàng đang rới tự do xuống đất, nhưng cơ thể nàng truyền đến một lực rất lớn khiến cả cơ thể của Đỗ Địch An cũng nhanh chóng bị ngã xuống cùng với một áp lực tức thời, đùng một tiếng nổ như sấm sét và cả hai rơi xuống đất. Đỗ Địch An hoàn toàn như quên đi nỗi đau trong cơ thể mình, ôm chặt lấy cơ thể nàng, đôi mắt đỏ au, đưa tay ra và giữ vết thương ở bụng, trong giọng nói vẫn giữ một chút hy vọng:
- Mau dùng Long Huyết Thuật cầm máu, vết thương sẽ được chữa lành sớm thôi.
- Nhanh lên... thoát...
Helisha khẽ mở miệng, giọng khàn khàn và yếu ớt.
- Nhanh chóng cầm máu!
Đỗ Địch An gầm lên như phát điên.