Chương 657 Giác Tỉnh Lần Thứ 4
“Phập!”
Đột nhiên, cơ thể Helisha run rẩy, cùng lúc đó Đỗ Địch An cũng sững sờ theo. Đằng sau lưng Helisha, Hắc Dực Thi Vương cầm ngọn giáo lấy đà trong khi đáp xuống đâm xuyên qua lưng Helisha, thậm chí còn xuyên qua người nàng đâm trực tiếp vào cơ thể đang ôm chặt Helisha của Đỗ Địch An! Hắn cảm thấy bụng mình bị một vật cứng lạnh đâm xuyên qua khiến bụng dường như trống rỗng ngay lập tức. Có một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả bằng lời, tiếp theo là một cơn đau quặn thắt như chưa bao giờ đau đến thế! Hắn ngây người nhìn vào vòng tay mình, bỗng phát hiện ra ngọn giáo đen của Thi Vương đã đâm xuyên từ trái tim của Helisha nối vào bụng của hắn.
“Không...”
“Không...”
Đầu hắn ù đi, như thời gian và không gian đang rung chuyển, suy nghĩ trống rỗng, trái tim của hắn hiện giờ loạn đến không nghĩ được gì thêm.
“Thịch! Thịch!”
Hắn nghe thấy nhịp tim mình đập mạnh mẽ, co thắt dữ dội và bóp mạnh.
Lúc này, Đỗ Địch An cảm thấy vật thể lạnh và cứng trong bụng đang co giật chậm chạp và muốn rút ra khỏi bụng. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào Hắc Dực Thi Vương đằng sau Helisha. Những gì hắn bắt gặp được chỉ là một đôi mắt đen thuần khiết, lạnh lung và vô cảm.
“Soạt!”
Đột nhiên, một bóng màu máu thấp thoáng. Vào khoảnh khắc tiếp theo, một dòng máu mỏng bất ngờ xuất hiện trên cổ của Hắc Dực Thi Vương.
Sau đó, dòng máu mỏng ngày càng dày hơn.
Cùng lúc đó, phần đầu của Hắc Dực Thi Vương hơi trượt và từ từ rơi khỏi cổ. Bề mặt cắt gọn gàng và không có dấu vết máu chảy ra.
Đỗ Địch An choáng váng. Cảnh này đến quá đột ngột, không có cảnh báo khiến hắn chẳng kịp phản ứng lại. Lúc này, một tràng ho dữ dội vang lên, khiến Đỗ Địch Ankhông thể không nhìn xuống và thấy Helisha bật ho ra đầy máu trên mặt. Theo mỗi tiếng ho, nhiều mảnh nội tạng lẫn lộn bắn ra rơi trúng cổ hắn ấm và xốp.
- Thức tỉnh lần thứ bốn... Thật đáng tiếc, thức tỉnh muộn quá...
Khóe miệng Helisha khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười cay đắng.
Đỗ Địch An hơi sững lại, đột nhiên nhận thấy rằng nàng đang treo một bên đuôi lên, nhô ra một lưỡi kiếm đỏ tươi, giống như một con thanh xà trên đuôi của một con bọ cạp, chắc hẳn đây chính là thứ vừa cắt đầu của Hắc Dực Thi Vương.
Lúc này, Đỗ Địch An cảm thấy cơ thể của Helisha trong tay mình từ từ chuyển động và dần dần trở nên nhẹ hơn, tiếp đó bộ giáp hóa rồng ma thuật trên cơ thể nàng mờ đi nhanh chóng, co lại như thủy triều, đồng thời vảy rồng được cấu thành từ chất nhầy đẫm máu, đuôi rồng và sừng rồng cùng các bộ phận khác dần biến mất khi chất nhầy đẫm máu lắng xuống, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ và thân hình thon thả ban đầu của nàng. Chỉ có điểu khi vảy rồng biến mất, liền hiện ra khuôn mặt tái nhợt và đáng sợ như không có máu của nàng. Trái tim của Đỗ Địch An thắt lại vô cùng đau đớn.
- Ta lại làm tổn thương ngươi một lần nữa. Ta xin lỗi, ta thực sự xin lỗi, hãy gắng gượng thêm chút nữa, ta sẽ cố gắng nghĩ cách điều trị cho ngươi ngay lập tức.
Đôi môi của Helisha khẽ di chuyển, giọng nàng rất khẽ, trông vô cùng yếu ớt, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng nói:
- Không sao đâu, ngươi hãy nói chuyện với ta một lúc đã.
Đỗ Địch An chua chát trong lòng, dòng lệ nóng chảy ra hoảng khoang mắt, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã kiềm chế lại và đáp:
- Ta sẽ nói chuyện với nàng sau. Ngươi mau dùng Long Huyết Thuật để điều trị vết thương ngay lập tức. Đây chỉ là một vết thương nhỏ. Sẽ ổn thôi...
Nói đến đây nước mắt hắn trực trào ra không thể kiềm lại được. Trái tim bị đâm thủng, một chấn thương nghiêm trọng như vậy chắc chắn sẽ chết ngay cả đối với Khai Hoang Giả cũng không ngoại lệ. Nàng có thể duy trì đến tận bây giờ đã là quá mức siêu phàm rồi.
Nghe thấy Đỗ Địch An nói vậy, nàng liền hé một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt nhợt nhạt của mình, đôi mắt gợi nhớ và hồi tưởng, nói:
- Nếu đây là kết thúc của mình, ta không hối hận...
Trái tim Đỗ Địch An như thể bị giáng cho một nhát, cổ họng dường như bị nhấn chìm trong nước mắt, phát lên âm thanh khan khàn hỏi:
- Tại sao?
Helisha nhìn chằm chằm vào hắn nở một nụ cười và đáp:
- Bởi vì, thời gian ở bên ngươi là ngày hạnh phúc nhất đời ta. Ta thực sự muốn... Trở lại cái hang băng nhỏ đó, chỉ có hai chúng ta, sống ở đó mỗi ngày, thậm chí cả đời... ta, khụ... ta sẽ không bao giờ cảm thấy chán ghét cả.
Đôi mắt của Đỗ Địch An bị lệ làm nhòa đi tầm nhìn của mình, hắn đưa tay lên quệt dòng lệ, đồng thời đưa tay lên lau vết máu ho ra khỏi khóe miệng của Helisha và nói:
- Đừng nói nữa, đợi khi vết thương của ngươi khỏi ta sẽ đưa ngươi trở lại đó. Chúng ta sẽ sống ở đó và không làm gì nữa. Sống một cuộc sống chỉ có hai người. Còn bây giờ hãy nhanh chóng cầm máu, đợi khi vết thương khá lên, chúng ta sẽ khởi hành.
Một nụ cười tươi nở rộ trên khóe miệng của Helisha:
- Lời đàn ông đã nói ra thì phải giữ lời đấy.
- Nhất định là thế!
Đỗ Địch An gật đầu mạnh mẽ, nhưng không thể ngăn nổi hai dòng nước mắt tuôn trào. Helisha mỉm cười, đột nhiên cau mày quay đầu sang một bên dường như đang rất đau đớn, nhưng ngay sau đó, nàng lại thả lỏng cổ và quay lại, đang định mở miệng, đột nhiên cổ họng sưng lên như bị mắt nghẹn và ho đột ngột bật ra vài miếng máu thịt to gần bằng ngón tay.
- Không, đừng nói nữa.
Đôi mắt của Đỗ Địch An đỏ ngầu.
Helisha hít một hơi nhẹ nhàng và dường như hồi phục lại được một chút sức mạnh, tiếp tục nói một cách yếu ớt:
- Đừng... hận Hathaway, đừng trả thù cho ta, ngươi không thể đấu lại họ đâu, ta hy vọng ngươi có thể sống... tốt, hãy sống tốt. Được không?
Đỗ Địch An nghe thấy nàng nhắc đến Hathaway, sát ý trong tim hắn tuôn ra ngay lập tức, khiến hắn như muốn phát điên, nghiến chặt răng:
- Ta sẽ sống tốt, ta nhất định sẽ sống tốt, ta chắc chắn phải sống!
- Không, hứa với ta, đừng trả thù cho ta...
Helisa thấy khuôn mặt hắn hiện đầy lên sát khí liền lo lắng nói nhanh, nàng chỉ cần hơi sao nhãng một lát, ngay lập tức động vào vết thương và lại ho dữ dội. Đỗ Địch An bất chợt tỉnh táo lại và nói trong hoảng loạn:
- Đừng lo lắng, ta hứa với ngươi, chuyện gì ta cũng đồng ý hết, ngươi đừng vội, có gì từ từ nói.
Thấy khuôn mặt hốt hoảng cuống quýt của Đỗ Địch An, Helisha cảm thấy nhẹ nhõm, cùng theo đó nàng cảm thấy tầm nhìn mình mờ đi đôi chút, có lẽ là do chảy máu quá nhiều. Nghĩ vậy nàng thoáng cảm thấy không nỡ, đồng thời cũng cảm thấy như đang đươc giải thoát.
- Hứa … hứa với ta thêm một chuyện nữa, được không?
Nàng miễn cưỡng di chuyển mắt, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của Đỗ Địch An.
- Đồng ý, đồng ý hết, một trăm điều cũng đồng ý!
Đỗ Địch An căng thẳng tột độ nói liên tiếp.
Helisa cố gắng nặn một nụ cười khó nhọc trên khuôn mặt mình, giữ lại hình ảnh vẻ ngoài đẹp nhất và thì thầm nhẹ nhàng:
- Ngay cả … khi mọi người quên ta thì ngươi cũng đừng lãng quên ta, nhé?
Đỗ Địch An cảm thấy như ngàn vạn mũi kim châm xuyên thẳng vào tim khiến trái tim hắn đau như muốn nổ tung, cắn môi nghiến chặt răng và đáp:
- Không, ta sẽ không bảo giờ quên nàng, ngay cả khi ta quên tất cả mọi người cũng sẽ không bao giờ lãng quên nàng!!
Helisha muốn mỉm cười, nhưng miệng nàng vô lực càng lúc càng yếu ớt, thậm chí việc mở mắt cũng khiến nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng thở hổn hển và tập trung sức lực cuối cùng để nhìn cho rõ hình ảnh trước mặt. Nhìn khuôn mặt của Đỗ Địch An đầy đau đớn và chân thành, nàng cảm thấy vừa đáng thương lại vừa tiêc nuối, khẽ nói:
- Đừng buồn, đừng khóc... hãy cười lần cuối cho ta xem.
Nhìn nàng thông qua sự mờ dần dần ẩm ướt trong mắt mình, Đỗ Địch An có một cảm giác mạnh mẽ, cảm giác sợ hãi tột độ giống như kho báu quý giá nhất cuộc đời sắp bị mất. Hắn biết cảm giác này có nghĩa là như thế nào và điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng nhìn thấy nụ cười lặng lẽ đậu trên khuôn mặt tái nhợt của nàng, cuối cùng cũng chống lại nỗi buồn và dần dần nở một nụ cười tươi rói nhất có thể. Bất chấp những giọt nước mắt đẫm nhòa trên khuôn mặt, nụ cười lúc này vô cùng tươi sáng và dường như tất cả những hạnh phúc của cuộc sống này đều được dồn nén sử dụng cho lúc này, giống như biết rằng phần còn lại của cuộc đời hắn sẽ không bao giờ cười nữa. Hắn mở miệng cười toe toét và cố gắng hết sức duy trì nụ cười. Khi hắn giữ khuôn mặt cười đó đến cứng đờ, cũng là lúc nhận ra rằng Helisha trong vòng tay của mình đã được một lúc lâu... không mở miệng nói thêm gì.
Khoảnh khắc ấy, nụ cười như mặt trời chói chang biến mất ngay lập tức, như thể nó bị bóng tối nuốt chửng. Khoảnh khắc tiếp theo, trên mặt đất hoang vu, một tiếng gầm đau buồn bất chợt nổ ra, reo lên hoang dại!