← Quay lại trang sách

Chương 658 Rung Chuyển

Những đám mây đen xám chì chứa đầy bụi hạt nhân, giống như một loại mực dày không thể tan chảy, lơ lửng trên bầu trời, lọc ánh sáng mặt trời bên ngoài bầu khí quyển, tản ra ánh sáng thấp và trong vắt, rơi xuống khu vực hoang dã này. Cơn gió lặng lẽ bay lơ lửng, nhưng không có tiếng huýt sáo sắc nhọn như trước đó. Nó thổi bay mùi máu tanh trong không khí. Cứ như không có gì xảy ra, trời và đất lấy lại một khoảng lặng sau trận kịch chiến.

Nỗi buồn bất tận của tiếng hét nơi hoang vu dần dần khàn khàn và dừng lại. Đỗ Địch An ôm chặt lấy thi thể của Helisha, khóc nức nở như một con thú buồn tột độ, với vô số lời cầu nguyện trong lòng, nhưng các vị thần cao cao tại thượng trên trời dường như không đoái hoài đến lời cầu xin của hắn.

Dần dần, hắn cảm thấy mình không còn sức để rơi nước mắt nữa. Tất cả những giọt nước mắt chảy ra, như sói mòn ý thức và tâm hồn của hắn, khiến cơ thể hắn trở nên trống rỗng. Đỗ Địch An cảm thấy choáng váng, giống như linh hồn bị tước khỏi thân xác hắn vậy.

Không có linh hồn, thì những gì còn sót lại của một con người là gì?

Có phải chỉ có một cái vỏ rỗng?

Hoặc có một cái gì đó mới thay thế linh hồn chiếm lĩnh lấy cơ thể này?

Nước mắt trên khuôn mặt của Đỗ Địch An bị gió tạt khô đi, hắn vẫn lặng lẽ ôm nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ và lặng lẽ của nàng.

“Rắc! Rắc!”

Đột nhiên, một vài âm thanh răng rắc nghe rất ngọt truyền đến. Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ động đậy, ánh nhìn có phần đờ đẫn bỗng khôi phục lại một chút sức sống. Ngẩng đầu lên và tìm kiếm nguồn âm thanh. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn trở nên tê liệt, đột nhiên thể hiện những thay đổi mạnh mẽ một lần nữa. Khuôn mặt oán hận và tức giận khiến khuôn mặt của hắn ta hoàn toàn bị bóp méo.

Hắn đi chuyển mắt đến nơi có tiếng động đến từ một chân của Helisha, trên bắp chân của nàng có một mảnh sọ nằm trên đó, đang gặm nhấm say mê. Đó chính là là cái đầu lâu bị cắt đứt trước đó của Hắc Dực Thi Vương!

- Ah!!! Đi chết điiii!!!

Đỗ Địch An ngay lập tức lao vào như một kẻ điên, dùng hai tay nắm chặt đầu của Thi Vương và kéo nó ra từ bắp chân của Helisha và ấn nó sang một bên. Đập điên cuồng trên nền đất, hét lên như điên dại, từng cú đấm được tungra với tất cả sức mạnh của hắn, đến mức những ngón tay trên nắm hắn vỡ ra nhưng lại không hề cảm nhận thấy.

Sau hàng trăm lần đập mạnh bạo, xương bàn tay hắn đã bị gãy toàn bộ, cơn đau bắt đầu lần ra khi ý thức mạnh mẽ của hắn dần khôi phục ý thức. Đỗ Địch An dừng tay lại, ngực hắn nhấp nhô dữ dội, vừa thở dốc lấy sức vừa nhìn vào đầu lâu của Hắc Dực Thi Vương, lúc ấy mới đột nhiên phát hiện ra rằng hộp sọ của đối phương không bị nứt, nhưng nắm đấm của hắn lại bị tổn thương nghiêm trọng và hắn phải trả giá đắt cho cơn giận giữ thiếu tỉnh táo của mình.

- Đi chết đi!!

Hắn gầm gừ, túm tóc đối phương và đập nó xuống đất.

Sau khi đập thêm hàng chục lần liên tiếp, hắn phải ngừng lại vì quá mệt và thấy rằng trên mặt đất nơi cái đầu lâu bị đập lõm xuống một hố sâu, cát đổ vào lỗ mũi và miệng của Hắc Dực Thi Vương nhưng khuôn mặt của nó vẫn không hề hấn gì. Đỗ Địch An vừa tức giận lại vừa buồn bã trong lòng, hắn quá yếu đuối, yếu đuối đến nỗi đối phương chỉ còn sót lại một cái đầu, mà vẫn không thể giết nó được.

Hắn ấn đầu Thi Vương xuống và hít một hơi thật sâu, cơn giận trong lòng dần dần dịu xuống, rồi từ từ kích thích năng lượng trong cơ thể để đi vào trạng thái của Giới Hạn Giả, xương trắng bắt đầu nổi lên và chẳng mấy chốc hắn đã hồi phục bàn tay nát bấy tự mình làm bị thương lúc nãy, phần xương gãy từ từ lành lại và trở về trạng thái ban đầu.

Hắn rút thanh chuỷ thủ trên xà cạp của mình và lật đầu Hắc Dực Thi Vương lộn ngược lại, ngay lập tức nhìn thấy bề mặt bị cắt dưới đầu, vết thương được phủ một lớp biểu bì có vảy màu đỏ sẫm.

Hắn đưa tay ra và chạm vào nó, cái chạm cực kỳ khó khăn bởi lớp biểu bì của vảy đỏ sẫm hơi giống với vảy rồng đầy mê hoặc mà hắn đã thấy trên cơ thể khí hoá rồng của Helisha.

Hắn nghĩ đến hình ảnh trước đó nó cắn bắp chân của Helisha, cùng lúc đó nhớ lại lúc nàng hơi quay mặt đi nhíu mày lại trông rất đau đớn trước khi chết, chẳng nhẽ lúc đó nàng đã bị con Thi Vương này cắn? Nhưng vào thời điểm đó, nàng vẫn ở trong trạng thái ma binh, có nghĩa là nó đã ăn vảy rồng dưới hình dạng ma binh đồng thời hấp thụ nó, dẫn đến những vết thương giống như vết tích vảy rồng được tiến hoá của nàng.

- Ngươi... ngươi thực sự đáng chết!

Đỗ Địch An khẽ run lên, siết chặt thanh chuỷ thủ trong tay mình và đâm thẳng vào mắt nó. Dù cho xương cốt có cứng đến đâu thì phần võng mạc mắt vẫn khá mềm yếu, điều này không liên qua gì tới thể chất mạnh yếu. Võng mạc mắt vốn được cấu tạo không thể so sánh được với sự cứng cáp của vảy rồng. Mặc dù hộp sọ của nó cực kỳ cứng, nhưng nhãn cầu vẫn yếu. Điều này không liên quan gì đến sức mạnh, và cấu trúc của nhãn cầu được định sẵn không thể so sánh với áo giáp quy mô.

- Ngươi nghĩ rằng ta thực sự không thể giết ngươi?

- Ngươi không phải thích ăn lắm sao, ăn đi...

Đỗ Địch An cau mày nghiến lợi, cầm đầu thanh chuỷ thủ, soắn tròn trong đôi mắt của Hắc Dực Thi Vương, trong khi đó giữ nó trên đầu gối, tay kia nắm lấy đất và đá từ mặt đất và nhét vào miệng nó. Khi hắn xoay thanh chuỷ thủ của mình, đột nhiên, một tiếng hét lớn phát ra từ miệng của Hắc Dực Thi Vương, cực kỳ rõ ràng và khắc nghiệt.

Đỗ Địch An bị chói tai và cảm thấy màng nhĩ bị đau buốt bởi tiếng hét.

Hắn nghiến răng, đâm thanh chuỷ thủ vào sâu trong đầu, rồi lấy lực lắc trái lắc phải!

Trong khi chọc ngoáy khuấy đảo, hắn cảm thấy mô não trong đầu đối phương cực kỳ bền vững kiên cố khiến trong quá trình cắt phải dùng lực vô cùng lớn. Tiếng hét của Hắc Dực Thi Vương bỗng nhiên dừng lại đột ngột, cái miệng khẽ mở ra đóng băng và ngừng di chuyển.

- Chết! Chết! Chết...

Đỗ Địch An không dừng lại ở đó, vẫn khuấy thanh chuỷ thủ một cách tích cực, hắn chỉ muốn chọc cho bên trong nát bươm thành một mớ hỗn độn, không để lại một tổ chức hoàn chỉnh nào.

“Rầm rầm ~ ~!”

Đột nhiên, mặt đất khẽ run lên. Đỗ Địch An bất ngờ tỉnh táo lại, ngước lên và thấy một loạt bóng ngươi thấp thoáng từ đằng xa, hầu hết là có hình người, chiều cao thấp

Không đồng đều, đó chính là đoàn quân Hành Thi bị cắt đuôi trước đó. Khuôn mặt hắn ta hơi thay đổi, nhưng không hề hoảng loạn. Đỗ Địch An nhanh chóng cựa quậy trong tay, cắt đứt cơ mặt của Hắc Dực Thi Vương và rút ngón tay ra khỏi hốc mắt, bỗng nhiên rút ra một mô não đen tối lạnh lẽo, khá là phấn nhưng không dính.

Hắn nhanh chóng bôi chất phấn đó lên cơ thể, cũng như bôi vào giáp của Helisha. Lúc này, thấy sau lưng nàng có dắt một chiếc thắt lưng màu vàng liền lập tức mở ra, thấy trong đó có nhiều loại lọ bình, thậm chí còn có một loại có dán chữ “Tiềm Thi Phấn”.

Hắn nhanh chóng mở ra, có một ít bột màu xanh nhạt trong đó. Liền sau đó hắn đổ nó lên người và cơ thể của Helisha. Thứ này hắn từng thấy trong sách ở pháo đài, thứ này còn đắt đỏ hơn Hành Thi Phấn, nhưng lại có thể che giấu rất nhiều mùi của cơ thể, ngay cả những Hành Thi cấp cao cũng khó phát hiện. Đồng thời, loại bột này được trộn với một số mô của Hành Thi cấp cao, để các Hành Thi thông thường có thể ngửi thấy và sẽ tự động tránh xa.

Kết hợp với tác dụng của Tiềm Thi Phấn cộng với dịch não của Hắc Dực Thi Vương, Đỗ Địch An tin rằng mình có thể thoát khỏi đám Hành Thi này, lúc này hắn mới hiểu rằng tiếng hét chói tai của Hắc Dực Thi Vương trước đó không phải là đau đớn. Tiếng thét của nó chủ yếu là để triệu tập những Hành Thi này.

“Rầm rầm ~ ~!”

Khi đám thây ma dần dần đến gần, cơn chấn động trên mặt đất ngày càng lớn hơn, nhưng hành động của Đỗ Địch An vẫn rất bình tĩnh, xé một chuỗi vải từ cơ thể mình, đâm vào một con mắt khác của Thi Vương và kéo tấm vải từ hai hốc mắt thông nhau rồi xỏ qua và buộc quanh eo.

Hắn muốn giữ điều này để ngàn vạn lần sỉ nhục trong tương lai! Mặc dù Hắc Dực Thi Vương đã chết và không có ý thức, cũng không biết đau đớn hận hay sự xúc phạm là gì, nhưng sự thù hận và giận dữ trong trái tim hắn sẽ không dừng lại tại đó. Sau khi buộc chặt, nắm cúi xuống và ôm Helisha trên mặt đất, rồi chạy nhanh về phía xa.

“Rầm rầm ~ ~!”

Đoàn quân Hành Thi đang chạy đến ào ạt như lũ dần dần chậm lại, đứng trước xác chết của Hắc Dực Thi Vương. Đoàn quân Hành thi liền đứng xếp gọn gàng như quân đội, nhanh chóng nới lỏng sau khi dừng lại, giống như những người lính mất đi mệnh lệnh, biến thành đàn rắn mất đầu, lang thang riêng rẽ và không đuổi theo Đỗ Địch An.

Sau khi chạy được bốn năm dặm, hắn dần dần ngừng lại, đến bên cạnh một đống đá và ngồi xuống nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đặt Helisha trên mặt đất, thở hổn hển nặng nề, nhìn chằm chằm vào nàng rồi xuất thần mơ màng. Không biết mất bao lâu, đột nhiên, hắn thấy lông mi của nàng giống như một ảo ảnh, nhẹ nhàng run rẩy một cái...