Chương 659 Xé Nát Linh Hồn
“Có phải là do mình ảo giác không?”
Đỗ Địch An ngẩn người ra nhìn một lúc, rồi sau đó liền phản ứng lại, trái tim hắn đột nhiên đập như trống nhảy trong ngực, hắn khẽ nín thở, mở to mắt ra nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như đang ngủ của nàng thật kĩ, căng thẳng chưa từng thấy.
Thời gian như ngưng đọng tại thời điểm này.
Cho đến khi Đỗ Địch An nhìn thấy thêm một lần nữa, lông mi nàng khẽ rung lên, như muốn thức dậy.
Hắn cảm thấy trong đầu mình như có vụ nổ khiến một cơn run nhẹ trong đầu kéo đến, máu toàn thân dường như sôi lên ngay lập tức trong dòng chảy ngược, khiến lỗ chân lông trên cơ thể hắn mở rộng, các ngón tay bất giác nắm chặt.
“Không phải ảo ảnh, đó là sự thật!”
“Nàng thực sự động đậy!!!”
Đỗ Địch An phấn khích đến mức muốn nhảy xung quanh, hét lên trên bầu trời, nhưng đã cố gắng nhịn lại. Hắn thở vội vàng, kiềm chế và đến gần nàng một cách nhẹ nhàng và cẩn thận, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng một cách cẩn trọng.
Mí mắt của Helisha khẽ run lên, như thể chuẩn bị mở mắt ra. Nhìn thấy một phản ứng như vậy, sự phấn khích trong thâm tâm của Đỗ Địch An giống như bóp chặt lấy trái tim hắn. Có một cảm giác phấn khích hơn cả thế giới. Cơ thể hắn khẽ rùng mình, chỉ có thứ chất lỏng nóng bỏng đột nhiên chảy ra từ hốc mắt khiến mắt hắn nhoà đi, hắn nhanh chóng đưa tay lên để gạt nước mắt rồi mở to con ngươi để hắn có thể nhìn thấy nàng cẩn thận và rõ ràng hơn.
Lúc này, lông mày của Helisha khẽ run lên, như thể cau mày nhưng cũng như thể là đang phải chịu đựng điều gì đó. Thấy vậy, Đỗ Địch An chợt tỉnh táo lại, chợt nhớ đến vết thương ở ngực nàng rồi nhìn về đó ngay lập tức, ánh mắt bỗng chợt nghẹn ngào. Chỉ thấy vết thương lớn như cái bát ở giữa ngực nàng đã biến mất tự lúc nào, nó đã được chữa lành hoàn toàn. Chỉ còn vết tích bị thủng trước tấm giáp ngực, dường như chứng minh rằng chấn thương trước đó không phải là ảo ảnh.
“Đó có phải là khả năng chữa bệnh của nàng ta?”
Đỗ Địch An thoáng nghĩ vậy trong lòng không khỏi vui mừng.
Lúc này, hắn nhận thấy những ngón tay của Helisha khẽ run lên, như muốn khôi phục ý thức. Khi nhận thấy những ngón tay run rẩy của nàng, hắn đột nhiên nhận thấy móng tay nàng đang dần mọc lên theo từng bước nhỏ. Những chiếc móng tay trông đẹp tăm tắp thon thả như hoa như ngọc nay càng mọc càng dài thêm, rõ ràng vào lúc này, phần đầu trước của móng như được kéo về phía trước.
Nó trở nên rất sắc bén, đồng thời trên cánh tay trắng nõn, những vết đen mờ nhạt từ từ nổi lên, giống như những mạch máu ẩn trong da. Nhưng màu của mạch máu này không phải là màu đỏ sẫm, mà là màu đen thuần khiết. Đỗ Địch An sững sờ, không thể không liếc nhìn tiếp các bộ phận khác trên cơ thể nàng, bỗng nhận ra rằng, ngoài cánh tay của nàng, cổ cũng đang từ từ xuất hiện những đường mạch máu đen thuần khiết.
“Chẳng nhẽ đây là mật pháp của Long Tộc?”
Những nghi ngờ như vậy xuất hiện trong lòng hắn, đồng thời một ý nghĩ khủng khiếp hơn xuất hiện, nhưng đã bị hắn đè nén vì sợ suy nghĩ ấy là sự thật. Do đó, sự phấn khích trong tâm trí hắn dần dần phai nhạt, rồi từ từ chuyển sang lo lắng.
Đột nhiên, Đỗ Địch An nghĩ ra một cách để xóa sạch hoàn toàn những suy nghĩ khủng khiếp đè nặng trong lòng. Hắn ngay lập tức nén đồng tử của mình và dùng nhiệt cảm để thăm dò.
Lúc này, hắn bỗng cảm thấy thần phách như lạc đi mất một nửa vì thấy Helisha đang nằm trước mặt mình không có bất cứ phản ứng nguồn nhiệt nào. Phải biết rằng Ma Ngân của Ma Long Giả trong nàng không phải là một con ma vật máu lạnh, trừ khi nàng cố tình che giấu nó, bằng không toàn thân sẽ phát ra một nguồn nhiệt mạnh mẽ. Nhưng lúc này hoàn toàn không có.
“Sao lại như vậy?”
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Sắc mặt của Đỗ Địch An trở nên tái đi,
hắn từ từ cúi xuống, ép tai nhẹ nhàng lên ngực nàng như sợ đè quá mạnh vào nàng rồi lắng nghe tiếng nhịp tim đập.
Một giây, hai giây, ba giây... cho đến nửa phút trôi qua, nhưng Đỗ Địch An không nghe thấy một nhịp đập nào!
“Sao có thể như thế được?”
“Có phải là nàng đang cố tình khống chế bằng Lòng Huyết Thuật?”
“Đúng, chắc chắn... phải như vậy!l”
Hắn thở hổn hển, ngẩng đầu lên và nhìn nàng một lần nữa, trong nháy mắt, khuôn mặt nàng cũng lộ ra những đường đen sẫm, hình dạng như kinh tuyến thấy rõ dưới da của nàng. Hắn nhìn xuống, chỉ thấy móng tay màng vẫn đang phát triển, trong nháy mắt móng tay đã mọc dài hơn so với vị trí ban đầu một cách khó tưởng tượng và vô cùng sắc nét.
“Không không...”
Hắn thở gấp và đưa tay lên đập vào đầu mình cho tỉnh. Cơn đau dường như xua tan những suy nghĩ trong đầu hắn. Đỗ Địch An nghiến răng và từ từ đưa tay lên để vươn ra chạm vào mắt nàng. Khi những ngón tay của hắn chuẩn bị vạch mí mắt nàng lên, bỗng nhiên, Helisha đang say ngủ đột ngột mở to mắt ra, như thể hai ánh sáng điện đen lạnh lẽo lóe lên. Những ngón tay của Đỗ Địch An cứng đờ, toàn bộ cơ thể hắn như đóng băng vào khoảnh khắc tiếp theo, bởi vì hắn thấy đôi mắt của Helisha biến thành đôi mắt đen thuần khiết, thuần khiết như mắt quỷ không có tí màu trắng nào!
Đôi mắt đáng sợ như vậy khiến hắn bật lên trong tâm trí ngay lập tức cái tên - Hắc Dực Thi Vương! Con Thi Vương bị giết trước đó chính xác cũng có đôi mắt như vậy, giống hệt như đúc!!
“Không... không phải như thế này...”
Đỗ Địch An khẽ run rẩy, nước mắt chảy ra, và khi hắn thấy đôi mắt đen thuần khiết của đối phương đang nhìn mình, một nụ cười đẫm nước mắt hiện trên khuôn mặt hắn, như nguyện ước của cô gái hy vọng nhìn thấy một nụ cười rạng rỡ luôn trên môi hắn.
- Nàng tỉnh rồi sao... ta biết nàng sẽ ổn thôi.
Đỗ Địch An cười toe toét, nói như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi hắn nói xong, Helisha đang ngồi trên mặt đất nhìn mình đột nhiên ngồi dậy và phát ra một tiếng gầm khàn khàn, trầm thấp từ cổ họng.
Không còn chút sự nữ tính và dịu dàng nào của phụ nữ trong giọng nói, mà giống như một con thú! Trong khi gầm gừ, hai tay “nàng” nhanh chóng nắm lấy quật ngã Đỗ Địch An xuống đất rồi quay lại và cưỡi trên cơ thể của hắn, đồng thời mở miệng cắn về phía hắn.
Đỗ Địch An hoàn toàn không phản ứng, thậm chí hắn còn không nghĩ về việc phản kháng lại.
Khi bị ấn xuống đất, hắn nhìn vào cái miệng há hốc của Helisha, hàm răng trắng bắp ban đầu trở nên sắc bén vào lúc này, đặc biệt là răng nanh ở hai bên, giống như lưỡi hái tử thần trực chớp ra để lấy mạng đối phương.
Nước mắt hắn trào ra đầy ắp khoảng mắt, hắn cảm thấy muốn khóc.
Helisha nhào đến định cắn cổ họng, nhưng vào đúng lúc nàng định cắn bỗng đột nhiên dừng lại, nhưng lại không phải là do nàng muốn dừng mà có hai bàn tay vươn ra giữ chặt cổ nàng và đẩy lên. Đỗ Địch An bật khóc, hai tay nắm chặt quanh cổ và cô nhấc lên, như thể đang giữ một ngọn núi nặng.
"Gầm..."
Helisha ra sức cắn xuống, cứ như ngửi thấy mùi máu quyến rũ kích thích cơn đói khát khiến nàng mất kiên nhẫn há miệng to ra đến nỗi tách cả lên đến nửa mặt, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của nàng trong phút chốc bị phá hủy. Nó bị xoắn và biến dạng đến thảm hại, giống như một con bướm xinh đẹp đang bay tung tăng bỗng nhiên bị chộp lấy xé xác, mất đi vẻ đẹp trước đây.
- Không, đừng như vậy...
Đỗ Địch An nức nở trong lòng, nhìn nàng và tha thiết cầu xin, biểu hiện ra vẻ ngoài yếu đuối nhất của hắn như một con bọ thấp kém.
"Gầm!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Helisha trông nanh ác vô cùng, chất nhầy chảy ra từ hàm răng sắc nhọn, nàng vặn vẹo mũi nhằm thoát khỏi tay Đỗ Địch An, chỉ còn lại khát khao uống máu ăn tươi trong đôi mắt đen thuần khiết đó. Nhìn vào con rối khát máu trước mặt, Đỗ Địch An không chịu đựng nổi liền gầm lên buồn bã!
- Tại sao!!!
- Tại sao lại như thế này... ah ah ah!!!
Tuyệt vọng là gì?
Phải chăng là chính tay mình tự mình phá hủy thứ quý giá nhất của bản thân không?
Tại sao số phận lại trêu chọc con người ta như thế này?!
Trong khi Đỗ Địch An đang ai oán sầu thảm thì sức mạnh của Helisha dần chiếm thế thượng phong, khuôn mặt nàng ngày càng gần hơn, bỗng phập một tiếng, tay trái của Đỗ Địch An đã đưa lên chặn lại. Helisha cắn chặt lấy bàn tay trái lắc đầu từ bên này sang bên kia như một con sư tử cố sức cắn xé con mồi. Đỗ Địch An nhìn khuôn mặt nàng thật gần, biểu hiện đầy điên loạn, không còn chút dịu dàng và quen thuộc như trước nữa, tất cả những gì còn sót lại là ý định giết chóc nuốt chửng đối phương...
“Nàng thực sự muốn giết ta sao?”
“Không, đây không phải là nàng.”
“Chúa ơi, nàng đã chết rồi, tại sao số mệnh vẫn hành hạ nàng như thế này?”
Đỗ Địch An bật khóc trong đau đớn, trong lòng bất giác nhớ đến lời cuối cô gái nói với hắn một cách yếu ớt và dịu dàng:
- Ngay cả... khi tất cả mọi người quên ta, thì chàng đừng quên ta, được không?
“Phải, ta sẽ không quên, ta sẽ luôn nhớ ngoại hình đẹp nhất của nàng...
- Ahhhhhh...
Đỗ Địch An gầm lên thống khổ.
Helisha vẫn còn ngửi thấy mùi máu, vẫn cắn chặt vào cánh tay hắn mà giằng xé.