Chương 660 Hành Thi Hoá
Tiếng gầm nhanh chóng cạn kiệt. Đỗ Địch An cảm thấy trái tim trống rỗng, lặng lẽ nằm trên mặt đất, nhìn lên những đám mây đang chảy chậm trên bầu trời, lắng nghe những tiếng cắn xé dữ dội phát ra từ cánh tay trái. Khóe miệng hắn khẽ giật giật, từ từ đưa tay phải lên sau lưng và nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Nếu... ta có thể ôm nàng như thế này mãi mãi thì có phải tốt không?”
“Grao!”
Tiếng gầm rú như con thú phát ra trầm thấp trong cổ họng của Helisha, giống như một con thú hung dữ, nuốt nước bọt vì đói khát với âm thanh giằng xé con mồi.
Đôi mắt của Đỗ Địch An từ từ di chuyển xuống dưới cơ thể nàng. Một sự dịu dàng xuất hiện trong đôi mắt trống rỗng và tê dại, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mượt mà trên đầu nàng, giống như chạm vào một chú mèo con đang ngủ yên trong vòng tay mình.
Khi Helisha bị chạm vào đầu giống như thể bị sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên sự dữ tợn, nhìn chằm chằm vào hắn một cách giận dữ, miệng vẫn đang gặm lấy miếng “thịt bằng đá”.
Đỗ Địch An chỉ nhìn nàng dịu dàng, đôi mắt hắn dịu dàng nhất có thể, dường như muốn nói.
“Đừng sợ, ta sẽ luôn ở đây...”
Helisha bất ngờ mở miệng, răng nàng phóng thẳng vào cổ hắn.
“Soạt!”
Bàn tay phải đang vuốt tóc nàng và bất ngờ xoay lại chộp lấy cổ nàng, một thoáng đau khổ và buồn bã trong đôi mắt dịu dàng, hắn nói bằng một giọng thấp đến nỗi khó mà nghe được:
- Ta xin lỗi...
“Gầm!”
Helisha phớt lờ hắn hú lên và lao tới.
Hai tay của Đỗ Địch An ôm chặt cổ nàng. Hắn cảm thấy mặc dù sức mạnh của mình kém hơn nàng, nhưng dường như vẫn có thể khống chế lấy Helisha. Về lý mà nói với thể chất của nàng muốn giết mình tương đối dễ dàng, nhưng đánh giá từ sức mạnh mà nàng bộc phát thì có vẻ đã mất đi siêu năng lực ban đầu.
Trong lúc hai người đang giằng co, vài phút trôi qua, bỗng đột nhiên Helisha đang điên cuồng cắn xé thì con ngươi đen thuần khiết của nàng co rút sâu, như thể bị hút vào một lỗ đen ở giữa con ngươi, kéo tấm màn đen lên nhãn cầu đi vào trong rìa mắt, để lộ một màu trắng như tuyết.
Đỗ Địch An sững sờ.
“Gầm!”
Helisha đột nhiên ngước lên trời gầm rống như điên loạn, móng tay nàng lại dài lên, trở nên sắc bén hơn, đồng thời một chiếc sừng sắc nhọn nhô ra từ trán, đó chính xác là trạng thái của Helisha khi nàng giác tỉnh lần bốn. Khi tiếng gầm hạ xuống, cơ thể nàng đột nhiên vẹo sang một bên, co giật như co thắt và có tiếng các đốt xương ma sát ở cánh tay, xương ngực và các bộ phận khác.
Đỗ Địch An ngồi dậy từ mặt đất và nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, hơi sững sờ, cùng lúc đó, một tia hy vọng tràn ra từ trái tim hắn và nghĩ.
“Chẳng nhẽ... ý thức của nàng chưa hoàn toàn biến mất, nàng đang chiến đấu với độc của Thi Vương trong cơ thể mình?”
Mặc dù hắn biết khả năng này là rất nhỏ, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng, đồng thời pha một chút sợ hãi, sợ hãi vì lại một lần nữa vỡ mộng hy vọng.
“Rắc! Rắc!”
Lúc này, có tiếng va chạm xương dữ dội trên lưng Helisha, những chiếc sừng nổi lên trên trán nàng nhô ra ngày càng nhiều trong tiếng va chạm của xương, như thể nó muốn rút ra khỏi cơ thể nàng vậy.
- Ahhhhhh...
Helisha ngửa mặt lên trời gầm thét, khuôn mặt xinh đẹp pha vài phần dữ tợn đang đầy đau đớn, hai tay nắm chặt đầu mình. Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Địch An bất giác siết chặt tay, như thể muốn nỗi đau mà nàng phải chịu bây giờ xảy ra với chính mình.
Trong tiếng gầm đau đớn, Helisha đập đầu xuống đất một cách tuyệt vọng, đâm chiếc sừng của mình xuống đất, tạo ra những lỗ hổng lớn, đột nhiên nàng hét to rồi lao tới cắn Đỗ Địch An trước mặt.
Sắc mặt của Đỗ Địch An hơi thay đổi, hắn định lùi lại, nhưng dừng chân không bước. Thấy nàng đang lao lên nửa chừng, bỗng tiếng gầm đột ngột dừng lại, cánh tay nàng lỏng xuống buông thõng và cơ thể Helisha khẽ rơi xuống đất. Đỗ Địch An ngẩn người, ngay lập tức bước tới lật nàng lại, nhưng thấy rằng nàng đã bất tỉnh.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đỗ Địch An thật sự không hiểu, nhưng sau liền nhận ra, dù thế nào, trong khi nàng hôn mê chi bằng cứ tìm một nơi an toàn rồi xem tình hình trước, nếu ý thức của nàng phục hồi sau khi thức dậy, đó sẽ là điều tuyệt nhất trên đời, nhưng nếu... khi nàng tỉnh dậy mà vẫn như ban nãy thì cần tìm cách khuất phục!
- Miễn là có một tia hy vọng, ta sẽ không từ bỏ nàng!
Đỗ Địch An bế nàng lên và nói chắc chắn:
- Nếu nàng có thể nghe thấy lời ta nói, thì hãy cố gắng gượng nhé, nàng sẽ không thua chất độc của Thi Vương đâu!
Nói rồi hắn hít một hơi thật sâu và đưa mắt nhìn lên xung quanh, bất kể nơi nào ánh mắt hắn quét qua cũng chỉ thấy một mảng gồ ghề và vắng vẻ.
Đột nhiên, di tích mà hắn đã khám phá trước đó lóe lên trong tâm trí, đôi mắt Đỗ Địch An đột nhiên sáng lên, đó là một nơi rất an toàn trong di tích. Tuy nhiên, hắn đã rất vất vả và phải trả giá đắt mới thoát khỏi nơi đó. Nếu mạo hiểm quay trở lại đống đổ nát một lần nữa, trong đó vẫn còn vô số Hành Thi lang thang thì vô cùng nguy hiểm. Ngay sau đó, Đỗ Địch An liền ném suy nghĩ "nguy hiểm" ra khỏi đầu mình, vội vàng quay lại ôm lấy Helisha lao đi.
Chưa chạy được bao lâu Đỗ Địch An đã nhìn thấy một nhóm Hành Thi lang thang ở xa. Hắn nhìn chằm chằm vào chúng rồi nhanh chóng rút Tiềm Thi Phấn ra khỏi ba lô của Helisha, đổ ra nửa chai và bôi nó lên người mình, sau đó nhặt lên một hòn đá từ trên mặt đất và ném nó qua đó.
Viên đá rơi xuống đất.
Khi nghe thấy tiếng động, các Hành Thi đi lang thang ngay lập tức nhìn về đó. Khi Đỗ Địch An nhìn thấy vậy liền lập tức ôm Helisha lên và chạy thật nhanh. Điều duy nhất có thể trông đợi vào lúc này là lợi dụng điểm yếu không có IQ của Hành Thi.
Sau khi hắn đến gần, ở đằng sau của đám Hành Thi đang túm tụm ở chỗ viên đá bị ném ra trước đó, một vài Hành Thi nghe thấy tiếng bước chân của Đỗ Địch An liền khẽ xoay người, ngữ quan bị phủ rữa quay nghiêng đầu vặn vẹo và nhìn Đỗ Địch An rồi chậm chậm bước về phía hắn.
Hắn liếc nhìn theo, sắc mặt hơi tái đi, nhưng nhanh chóng nhận thấy những Hành Thi không vội vã và ào ạt lao ra thì liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút. Có vẻ như tác dụng của Tiềm Thi Phấn rất tốt, che gọn ghẽ mùi của bản thân một cách hoàn hảo và khiến những con thây ma này hoàn toàn không nhận ra. Tuy nhiên, Tiềm Thi Phấn không phải thứ toàn năng. Khi gặp một số Hành Thi cấp cao, nó chưa chắc đã có hiệu quả, đặc biệt là đối với Thi Vương mà nói thì chẳng khác gì “hàng giả”.
“Soạt!”
Đỗ Địch An lao qua vùng hoang dã nhanh chóng. Mặc dù nên đi đường vòng vì sự an toàn, nhưng hắn lo lắng về việc Helisha thức tỉnh sớm hơn là một vài Hành Thi lảng vảng này. Trong trường hợp nàng ấy vẫn ở trạng thái trước đó, bản thân hắn có khi không thể thoát khỏi tay nàng một lần nữa. Tuy nhiên, việc có thể chống lại vết cắn của nàng lúc trước đã khiến Đỗ Địch An cảm thấy hơi bối rối, nhưng hắn không biết nhiều về cấu trúc của Hành Thi cũng như quá trình Thi hoá. Hắn không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào, vì vậy chỉ có thể lưu lại kiểm tra sau này.
Mới thoáng đó mà hơn nửa giờ đã trôi qua, Đỗ Địch An đã gặp hàng trăm Hành Thi trên đường trở về, nhưng tất cả đều có số lượng nhỏ. Đoàn quân Hành Thi sau khi mất đi sự thống trị của Thi Vương trước đó đã hoàn toàn lỏng lẻo, rời rạc. Trong số hàng trăm Hành Thi, có một số ít Hành Thi cấp cao hơn, nhưng may mắn thay, không xuất hiện Cự Thần Thi nào như trước đó.
Đánh giá từ các trận chiến trước, dường như tổng cộng chỉ có hai Cự Thần Thi, từ phản ứng của Renault lúc chết, có thể thấy một con Thi Vương có thể nhận được bảo hộ che chở bởi hai Cự Thần Thi quả là đáng gờm.
“Chết tiệt!”
Đỗ Địch An nhìn thấy một cái bóng khổng lồ lang thang sau một hòn đá vụn trước mặt, sắc mặt hắn ta bỗng trở nên khó coi. Đây là một Cự Hành Thi, có thể chất tương tự Giới Hành Giả, nhưng phương pháp chiến đấu lại khốc liệt và bán mạng như của nó thì ngay cả là Khai Hoang Giả cũng phải đối phó một cách khó nhọc.
Khoảng cách quá gần, bây giờ đã quá muộn để đi đường vòng. Đỗ Địch An siết chặt nắm tay, đôi mắt cho thấy sự điên loạn và chuẩn bị tâm thế bước vào trận chiến sinh tử một mất một còn!
Khi khoảng cách đến gần, ngay khi Đỗ Địch An sẵn sàng tăng tốc và vượt lên dẫn trước để ra tay thì bỗng đột nhiên giảm tốc độ bước chậm lại và nhìn Cự Hành Thi một cách khó tin, chỉ thấy nó đối diện với chính mình rồi... quỳ xuống! Hơn nữa hai tay còn nắm chặt lấy cơ thể mình run rẩy, dường như đang dấy sợ hãi.
“Sợ hãi?”
“Hành thì không hề biết đau là gì nhưng lại biết sợ hãi?”
Đỗ Địch An sững sờ đứng như bị điểm huyệt, đột nhiên, hắn nhớ đến cái đầu lâu của Hắc Dực Thi Vương dắt trên thắt lưng của mình.
“Chẳng nhẽ con Cự Hành Thi này đã ngửi thấy mùi của nó, do vậy mới sợ hãi chăng?”
Nghĩ đến đây, hắn nhìn chằm chằm nghi hoặc con Cự Hành Thi, nó chắc không phải đang diễn. Ngoại trừ Hắc Dực Thi Vương và con Cự Thần Thi trốn trong đất phục kích Eureka trong trận đấu trước, dường như hắn không phát hiện ra Hành Thi khác xuất hiện phản ứng thông minh.