← Quay lại trang sách

Chương 666 Diệt Sát

Nghe thấy giọng nói này, Đỗ Địch An giật mình đánh thót vì thấy có người, chẳng nhẽ là Long Hoang Vệ?

Lúc này, đám Hành Thi trong hang dường như cũng nhận ra âm thanh lạ nhao nhào quay lại và nhìn theo hướng đó, sau đó chậm rãi lắc lắc cơ thể mình hơi gầm nhẹ rồi du đãng qua đó.

- Bé miệng lại!

Lúc này ở đường dốc bên ngoài phát ra một giọng nói trẻ thì thầm trách móc:

- Nếu ma vật trong hang động này đang ẩn nấp ở đó, ngươi ồn ào thế sẽ đánh rắn động cỏ đấy.

- Ngươi mới chẳng hiểu cái cóc khô gì.

Người đàn ông thô lỗ trước đó khẽ cười khúc khích:

- Ta cố ý đánh rắn động cỏ đấy. Ở đây vừa bùng phát đoàn quân Hành Thi, ngươi nghĩ ở đây còn có quái vật may mắn sống sót? Hơn nữa hãy nhìn những dấu chân lộn xộn ở đây mà xem, dày đặc vết tích, phải có rất nhiều xác Hành Thi ở trong hang động này cho mà coi. Nếu chúng nghe thấy giọng nói của ta chắc sẽ bị dẫn dụ ra ngoài, nếu không có Hành Thi điều này chứng tỏ bên trong có ma vật tồn tại, nếu Hành Thi xuất hiện thì chúng ta sẽ giải quyết chúng.

- Chính xác.

Một giọng nói khác của một người phụ nữ vang lên tán đồng:

- Bên trong tối đen như mực, chiến đấu bên trong chúng ta không có lợi, dẫn dụ ra ngoài dễ dàng hơn nhiều.

Một giọng nam cứng nhắc khác nói:

- Có động tĩnh bên trong, chú ý một chút, nếu gặp phải một Hành Thi cấp cao đừng để bị cắn.

Nghe cuộc đối thoại giữa những người ở trên, Đỗ Địch An ngay lập tức đoán rằng họ chắc hẳn là những Lòng Hoang Vệ được gửi từ pháo đài.

Nghĩ đến pháo đài, hắn chợt nhớ đến Hathaway, ánh mắt không khỏi loé lên sát khí đằng đằng. Vào thời điểm này, tất cả những Hành Thi trong lối đi đều kéo về phía lối đi dốc khi bọn họ đang nói chuyện, hơn nữa âm thanh càng gần, thì Hành Thi du đãng càng nhanh. Khi họ đến lối đi dốc, một số Hành Thi đã gầm lên. Hành Thi giống thằn lằn hình người trước đó đã đối đầu với Đỗ Địch An quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của bọn họ, nhanh chóng trèo ra khỏi kênh dốc. Trong nháy mắt, hầu hết những thây ma trong lối đi lại đã đi mất một nửa.

“Đùng! Đùng!”

Đỗ Địch An nghe thấy âm thanh va chạm ở mức độ thấp, khiến hắn không thể không liếc nhìn cánh cổng của tàn tích phía sau mình. Mỗi khi tiếng va chạm vang lên, một chút bụi và sương mù liền bay ra khỏi cửa.

"Ta sẽ quay lại ngay..."

Đỗ Địch An khẽ nhìn vào cánh cổng đi tích nơi Helisha ở bên trong.

Nói rồi, hắn đi theo đằng sau đám Hành Thi và từ từ đi lên đoạn đường dốc. Lúc này, âm thanh giao tranh ác liệt đã diễn ra bên ngoài đoạn đường nối.

Những người trước đó đang chiến đấu với con Kỳ Hành Thi thằn lằn, cứ chốc chốc lại nghe thấy những tiếng hét lớn và kinh hãi, dường như cuộc chiến đang vào hồi vô cùng nguy hiểm và gay cấn.

Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ rung lên. Sau khi âm thanh chiến đấu dần dần di chuyển ra khỏi lối ra, hắn ta từ từ leo lên trên kênh dốc, để lộ một chút tầm nhìn và nhìn ra ngoài. Hắn ta đột nhiên nhìn thấy không gian mở cách đó hàng trăm mét hình ảnh cả năm người đang trong vòng vây của đám Hành Thi, Kỳ Hành Thi thằn lằn và một số Liêm Đao Hành Thi cùng với mấy con Hành Thi tay vượn đang huyết chiến với nhau. Đỗ Địch An liếc nhìn bộ giáp năm người và thấy đúng như mình dự đoán, họ chính là Long Hoang Vệ. Hắn khẽ nheo mắt và từ từ nắm chặt con dao găm, chờ đợi một cơ hội phục kích.

Chỉ trong vài phút, số Hành Thi xung quanh năm người đã chết và bị thương hơn một nửa. Tổng cộng chỉ có hơn một trăm con, hầu hết là các Hành Thi cấp thấp. Nếu không có Kỳ Hành Thi và một vài Hành Thi cấp trung đẳng trở lên đang vây lấy năm ngươi bọn họ, thì với thân thủ của họ muốn diệt sạch đám lắt nhắt này không mất mấy sức lực.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông vạm vỡ trong số họ đã bị Kỳ Hành Thi vồ ngã. May mắn thay, đồng bọn của hắn đã tới giải cứu kịp thời hắn ta mới không bị Kỳ Hành Thi cắn, nhưng áo giáp ngực đã bị cào rách một đường máu đỏ tươi.

Sau hơn mười phút, cuộc chiến đã bắt đầu lắng xuống. Đám Hành Thi lắt nhắt đã bị tiêu diệt hoàn toàn, Kỳ Hành Thi thằn lằn hung dữ cũng bị họ hợp lực lại giết chết, cắt đầu và thân mỗi phần vứt một nơi. Trong số năm người họ có một người đã bị Hành Thi tay vượn cắn và may mắn được đồng bọn cắt đứt kịp thời. Những người còn lại cũng bị thương toàn thân, hầu như toàn bị đám Hành Thi cấp thấp cào. Sau trận chiến, họ ngồi xuống thở hổn hển, uống thuốc và bắt đầu điều trị.

Đỗ Địch An nheo mắt một cái rồi từ từ khám phá kênh dốc. Mặc dù bụng đói và trống rỗng, nhưng hắn vẫn dùng Long Huyết Thuật “ép” máu trong cơ thể đi vào trạng thái trong xương. Hắn bỏ đi và cũng bỏ cả ý định đánh lén ban nãy đi. Trong trận chiến trước, hắn nhận thấy rằng người phụ nữ duy nhất trong số năm người có ý khả năng cảm trí rất mạnh. Nếu như ẩn nấp đánh lén sẽ bị họ phát hiện ngày lập tức, từ đó mất đi cơ hội tấn công tốt nhất.

Gaston chuẩn bị trị liệu cho chấn thương của cánh tay bị gãy của Gervin. Bỗng hắn ta đột nhiên nghe thấy tiếng gió lạ, trong lòng liền canh giác rồi đột nhiên quay đầu lại, đột nhiên thấy một thứ gì đó được bọc bằng lớp xương trắng nanh ác lao tới nhanh chóng liền hét lớn:

- Không hay rồi!

Khuôn mặt của Gaston thay đổi sau đó hô hoán:

- Có kẻ thù!

Mấy người bọn họ lập tức phản ứng lại, ngay lập tức nhận thấy người kỳ lạ đang đổ xô đến như vũ bão, khi họ nhận ra thì đối phương đã ở đó trước mặt họ. Khoảng cách một trăm mét chỉ là một khoảnh khắc đối với Đỗ Địch An.

“Phập!”

Đỗ Địch An chọn giết chết người đàn ông thô lỗ vạm vỡ cách mình gần nhất.

Người đàn ông đó phản ứng lại cực nhanh, hắn gầm lên rồi giơ hai cánh tay phủ vảy vàng nhạt và tiếp chiêu. Các vảy vàng trên cánh tay khớp với áo giáp của hắn ta để tạo thành một lớp phòng thủ kép, trong khi đó Ma Ngân của hắn ta là Long Cương Giả, được gọi là Ma Ngân phòng thủ mạnh nhất trong số các Ma Ngân hiếm có!

Đỗ Địch An bị choáng trước cú chặn khiến cánh tay của hắn run rẩy, vị trí tấn công của hắn liền thay đổi ngay lập tức và đâm vào hốc mắt dọc theo khoảng trống nơi cánh tay hắn ta chặn lại.

Mặc dù khuôn mặt của đối phương cũng có vảy, nhưng nhãn cầu của hắn ta vẫn yếu và ngay lập tức bị con dao găm đâm xuyên qua. Dưới sức mạnh to lớn Đỗ Địch An, con dao găm đã đâm thẳng vào từ mắt qua não.