← Quay lại trang sách

Chương 667 Liên Sát

“Soạt!”

Hắn nhanh chóng rút con dao găm ra, như thể vò nát một chiếc lá trong tay trong chốc lát, tất cả những điều đó xảy ra chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức khó nhìn rõ.

Trong khi rút con dao găm ra, bóng hình Đỗ Địch An không dừng lại, bật lao vút về phía chàng trai trẻ với cánh tay gãy.

- Chết tiệt!

Gaston trừng mắt với một tiếng gầm lớn và bật lên khỏi mặt đất và lao về phía Đỗ Địch An để giải cứu. Ngay lúc hắn ta lao ra giải vây cho đồng bọn, Đỗ Địch An gồng chân lên và lấy đà quay ngược cơ thể lại đập vai vào cơ thể của Gaston nghe thấy bộp một cái.

Gaston kinh hoàng, cơ thể không giữ được trọng lực liền bay ra không kiểm soát.

“Soạt!”

Đỗ Địch An quay lại lần nữa, quét con dao găm xuống đất và ngồi trên cổ của thanh niên bị gãy tay khi hắn vẫn chưa kịp trèo lên, liền sau đó cứa dao vào cổ đối phương máu tươi bắn ra như một bông sen phun tứ phía.

Thanh niên gãy tay giơ tay lên che cổ họng, đôi mắt mở to long sòng sọc. Những cảm xúc khó tin, bực bội và sợ hãi đan xen trên khuôn mặt hắn ta.

Đỗ Địch An thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy một cái, lao tiếp vào người phụ nữ bên cạnh mình như một cơn lốc. Người phụ nữ hơi choáng váng, tất cả những thay đổi này xảy ra quá nhanh.

Từ sự xuất hiện của Đỗ Địch An đến giết chết hai người liên tiếp, tổng cộng chưa đầy năm giây. Lúc này, khi thấy Đỗ Địch An lao về phía mình, nàng lập tức bị kinh sợ vã mồ hôi lạnh, đồng thời bình tĩnh lại, vội vàng giơ con dao ra chặn lại, sau đó lùi lại, kéo giãn khoảng cách. Tuy nhiên, tốc độ của Đỗ Địch An cực kỳ nhanh, một cú lao nhanh chóng bắt kịp, đồng thời giơ tay lên và bắt lấy con dao được nàng đưa lên chặn.

Nhìn thấy động thái táo bạo của Đỗ Địch An, người phụ nữ hơi ngạc nhiên. Thật bất ngờ khi thấy hắn dám chạm vào dao của mình bằng đôi tay trần của hắn, trái tim liền trở nên ác động, nàng vẫy con dao và muốn cắt phăng ngón tay của Đỗ Địch An. Tuy nhiên, theo lực tung ra nàng ngay lập tức bị sốc khi thấy rằng dao rựa của mình không thể di chuyển như thể nó bị kìm bắt chết một chỗ.

“Soạt!”

Trong khi cầm thanh kiếm bằng tay không, Đỗ Địch An đã kéo nó rất mạnh, nhờ đó nhanh chóng tiếp cận nàng và đâm đối phương bằng một con dao găm, xuyên qua cơ thể nàng. Cùng lúc đó, một hàm trên cắt xuyên qua các cơ quan trong bụng nàng, rồi nhanh chóng rút ra và xoay người. Ném người về bên phải vào thành niên đang quay đầu trốn thoát. Người phụ nữ kinh hoàng và nhìn Đỗ Địch An, người đã “gây án” xong bỏ chạy. Để lại một lỗ hổng lớn như vậy trên cơ thể khiến nàng không có sức mạnh để tấn công lại, thậm chí giơ tay lên còn khiến nàng cảm thấy đau đớn. Mất đà, cơ thể nàng ngã thẳng xuống đất đánh rầm một cái.

Đồng thời cùng lúc đó, con dao găm đang bay cắm trên lưng chàng trai trẻ đang bỏ chạy, nhiều năm luyện tập cung tên khiến cho sức mạnh dự đoán và độ chính xác của Đỗ Địch An vẫn duy trì ở mức cao.

Tất cả điều này xảy ra quá nhanh, từ sự xuất hiện của Đỗ Địch An đến sự thất bại của cả năm người, rực rỡ như một con ngựa chiến khiến con người ta cả thấy kinh hãi.

Sau khi Gaston bò dậy khỏi mặt đất, hắn thấy Fara đã bị giết khiến hắn ôm ngực đau đớn. Ngước nhìn vào hình người đứng trên hiện trường với xương trắng nanh ác. Từ đôi mắt mang đầy sát ý của đối phương hắn ta có thể thấy đây không phải là một Hành Thi mà là một con người bằng xương bằng thịt như họ!

- Ngươi, ngươi là ai?

Gaston không nhịn được bật ra câu hỏi.

Đỗ Địch An liếc hắn lạnh lùng, không trả lời, bóng dáng đột nhiên bật ra, xuất hiện trước mặt Gaston như một cơn bão. Khuôn mặt của Gaston thay đổi, hắn ta lập tức đứng dậy và chém trả bằng thanh kiếm của mình.

Khi đối mặt với nhát kiếm chém dữ dội vào mình, đôi mắt của Đỗ Địch An nheo lại, không né tránh, giơ tay và nắm lấy nó rồi đập mạnh, lòng bàn tay phủ đầy xương giữ thanh kiếm của đối phương, nhưng độ sắc bén của thanh kiếm vượt xa sự dự đoán của hắn, chỉ nghe thấy một âm thanh lách tách mờ nhạt được phát ra từ lòng bàn tay, một đường máu và cơn đau ào tới. Hắn gầm gừ rồi bật tới lao về phía đối thủ.

Gaston sợ hãi thất sắc và muốn rút thanh kiếm đi, nhưng thanh kiếm đã bị Đỗ Địch An bắt trọn và không thể rút ra được. Hắn ta vội vàng giơ tay kia lên và đánh đối phương, Đỗ Địch An cũng đưa tay lên đập lại bằng nắm tay trái. Gaston chỉ cảm thấy rằng nắm đấm của mình như đánh vào một quả cầu băng, hơn nữa lại là băng cực kỳ cứng, đồng thời hắn cảm thấy một cơn đau bất ngờ ở đầu nắm tay truyền đến.

“Gầm!”

Đỗ Địch An mở miệng và cắn cổ họng hắn.

Gaston chưa bao giờ thấy con người sử dụng một phương pháp như vậy, hắn ta sợ đến nỗi buông lỏng thanh kiếm của mình và đưa tay về phía cằm của Đỗ Địch An hòng đẩy hắn ra.

Với một cú choáng, nắm đấm của hắn ta đập vào chiếc cằm không có ý định né tránh của Đỗ Địch An. Thấy đầu của đối phương bị thổi bay trở lại, hắn không thể không biểu lộ niềm vui, khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng bạc lóe lên trong mắt hắn khiến cổ hắn như có cảm giác bị muỗi cắn, hơi tê tê và ngứa rát. Hắn sững người, giơ tay chạm vào nó, đôi mắt đột nhiên chuyển sang màu đen tối. Một giây sau chiếc đầu của Gaston rơi xuống.

Đỗ Địch An cầm đầu mũi dao nhọn trong tay, cán dao xoay xuống dưới mặt đất và thở hổn hển. Máu tươi trượt xuống từ trước tay cầm dao nhuộm đỏ chuôi kiếm.

Tất cả điều này kết thúc nhanh chóng, đồng thời khiến tất cả năng lượng thể chất của hắn bị rút cạn. May mắn thay, năm người đã không chuẩn bị tốt và cũng bị tiêu hao rất nhiều sức mạnh thể chất trong trận chiến với Hành Thi nên cuộc đột kích của hắn ta rất suôn sẻ.

“Phù!”

Hắn thở hắt ra hai hơi và ngồi xuống và phóng tầm nhìn rộng hơn. Hắn có thể nhìn thấy xác của năm người xung quanh mình. Trước đây do quá vội vàng nên không có thời gian để xác định xem họ thực sự chết hay chưa, nhưng tại thời điểm này, hắn cũng không còn năng lượng để ra tay tiếp nữa. Ngay cả khi ai đó giả vờ chết, hắn ta không có lựa chọn nào khác ngoài giả vờ rằng mình vẫn còn năng lượng để ngăn bắt cứ kẻ nào mạnh động.

Sau khi nghỉ ngơi ngắn, hắn đứng dậy và đi đến xác chết của Gaston, người rõ ràng đã chết và tháo ba lô ra. Đỗ Địch An ngay lập tức nhìn thấy thức ăn và nước mà hắn đang muốn tìm nhất. Hắn lập tức mở nút chai nước, xé gói thức ăn và nhai nuốt như con thú. Trong khi ăn, hắn để mắt đến các chuyển động xung quanh để đề phòng chống lại các cuộc tấn công lén lút không đáng có.

Khi ăn xong, hắn cảm thấy cơn đói đang bùng cháy trong bụng đột nhiên hạ nhiệt dần, cảm giác no bụng trong dạ dày dường như khôi phục lại sức mạnh trong cơ thể hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, cởi bộ dụng cụ sơ cứu trên thắt lưng của Gaston, sau đó cầm thanh kiếm và đi đến xác chết của người đàn ông thô bị giết trước đó, với một nhát đao ở tim cho thêm phần chắc chắn. Đợi đối phương không còn phản ứng gì liền tháo ba lô ra.