Chương 668 Nuôi Nấng
Khi Đỗ Địch An đến chỗ chàng trai trẻ bị đóng đinh bởi con dao găm, đang chuẩn bị ra tay. Cơ thể của chàng trai trẻ đột nhiên động đậy, nhanh chóng rút ra một thanh kiếm hiệp sĩ từ tay mình và quay lại đâm vào ngực Đỗ Địch An. Hắn bị kinh ngạc nhẹ, nhưng may mắn thay, đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước nên không mấy bất ngờ. Thanh kiếm trong tay hắn được nâng lên theo một cách phản xạ chặn lấy thanh kiếm. Tiếp đến nhanh chóng giơ chân lên vai chàng trai trẻ, đồng thời ép cơ thể trở lại trạng thái bán tiến hóa một lần nữa.
Thấy tấn công lén lút không thành công, thanh niên mặt mày tái mét và trở mình bỏ chạy. Đỗ Địch An ngay lập tức bỏ ba lô xuống và nhanh chóng đuổi theo hắn ta. Ở trạng thái của hắn lúc này, tốc độ bùng phát đã gần với Khai Hoang Giả nên dễ dàng bắt kịp thanh niên nọ, kết hợp với phi con dao rồi chuyện gì đến cũng phải đến, nhát dao này đã chính thức giết thanh niên đó thêm một lần nữa.
Đỗ Địch An từ từ rút lại trạng thái bán tiến hóa, thở hổn hển, kéo xác của thanh niên trở lại và quay lại liếc nhìn xung quanh, mùi máu ở đây một lần nữa thu hút những Hành Thi cao cấp lang thang gần đó. Hắn không tiếp tục ở lại mà bước đến lối đi cách đó không xa, bê hòn đá ra rồi mang thi thể của năm người đến đây, đem từng người một vào phòng điều khiển nhỏ bên dưới lối đi. Đột nhiên, có một mùi máu nồng nặc phát ra trong căn phòng nhỏ.
“Gầm!”
Bên ngoài căn phòng nhỏ, một bóng hình xuất hiện với tốc độ chóng mặt, đập mạnh vào cánh cửa khiến nó khẽ rung lên, đồng thời một tiếng gầm vang lên kinh người - đó là Helisha ở cổng của đống đổ nát.
Thấy nàng bị thu hút, Đỗ Địch An liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay lại và bò dọc theo lối đi, rồi đi đến nơi năm người nọ chiến đấu dữ dội lúc nãy xóa một số dấu vết trên mặt đất, đặc biệt là dấu chân và dấu vết trên đường đến lối vào. Sau khi làm xong những điều này, hắn mang tảng đá đến lỗ một lần nữa để chặn nó, rồi quay trở lại phòng điều khiển.
Sau khi trở về phòng, Đỗ Địch An dùng bùn đất bịt kín lối đi dưới bức tường kim loại một lần nữa. Theo cách này, ngay cả khi ai đó phát hiện ra hang động được bao phủ bởi đá và nhìn vào bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một lối đi sâu thay vì một phòng nhỏ được kết nối với phía bên này của kênh.
Tất nhiên, sẽ vô ích nếu gặp phải những người có khả năng nhận thức mạnh mẽ.
Hắn ngồi cạnh một đống bùn được đào bên cạnh, dựa vào lớp đất mềm và thở nhẹ, lấy ra một ít thức ăn và nước từ ba lô bên cạnh và ăn nó. Sau khi nghỉ ngơi ngắn, hắn cảm thấy hồi phục thể chất được một chút, ngay lập tức đứng dậy. Đến bên Helisha, người vẫn đang gầm lên không ngừng trước căn phòng nhỏ. Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng hắn bình tĩnh siết chặt ngón tay và thì thầm:
- Ngươi hãy cố chịu đựng, đợi chúng ta trở về Cự Bích, chắc chắn sẽ có cách khôi phục lại cho ngươi vẻ ngoài vốn có.
“Gầm!”
Helisha gầm lên giận giữ.
Đỗ Địch An nhìn nàng chằm chằm, rồi từ từ quay lại, nhìn vào năm xác chết trên mặt đất, sự mềm mại từ sâu trong đôi mắt lập tức tan biến, chỉ còn lại bóng tối và sự lạnh lẽo.
Hắn đã mạo hiểm để giết năm người họ, hoàn toàn không phải lấy thức ăn. Lý do quan trọng hơn, chính là để có được cơ thể của họ! Nếu muốn ngăn Helisha tấn công bản thân thông qua huấn luyện phản xạ có điều kiện. Trong quá trình luyện tập, thỏa mãn dục vọng khát máu của nàng là điều quan trọng nhất. Giống như huấn luyện một con chó cảnh sát không có xương hoặc xương mô phỏng, nó sẽ rất khó để đào tạo ra một hiệu quả như ý.
Dù sao, tất cả các tiền đề của sự phản ánh có điều kiện dựa trên bản năng. Mặc dù suy nghĩ nàng sẽ được huấn luyện theo cách huấn luyện chó và ngựa hay những con vật tương tự nhưng cũng không khỏi khiến hắn cảm thấy hơi kỳ lạ và buồn bã trong lòng. Nhưng đây cũng là cách duy nhất hắn có thể nghĩ đến hiện tại và mục đích là để nàng có thể kẻ bên cạnh mình mãi mãi và đưa nàng trở lại Cự Bích vào một ngày nào đó.
Hắn tin rằng có thể có một số người trong viện nghiên cứu quái vật ở khu vực Nội Bích, hoặc may ra sẽ có người có được tài liệu mật về Hành Thi chẳng hạn. Mặc dù không có nhiều tia hy vọng, nhưng có thể trả lại ý thức về cho Helisha đã biến thành Hành Thi, nhưng... Ít nhiều, nhỡ đây có thể có một tia hy vọng cũng không. biết chừng! Miễn là có một chút khả năng, nó đáng để hắn thử một phen!
Đỗ Địch An từ từ cúi xuống, nhặt ra cái xác thành niên có hình dạng tương tự mình, nhấc nó lên để đứng trên mặt đất. Để đạt được hiệu quả, hắn đã cố gắng giữ nguyên xác chết của họ.
“Gầm!”
Nhìn thấy bóng hình rung rinh đẫm máu, Helisha càng gầm lên điên cuồng hơn và đưa tay ra muốn chộp lấy. Đỗ Địch An nhìn theo nàng mà nhói đau trong lòng. Hắn ta biết rằng hành vi của mình đang là một loại báng bổ đối với nàng, nhưng việc ngăn nàng dừng lại thì càng khó khăn hơn.
- Ta xin lỗi...
Đỗ Địch An khẽ cúi đầu.
- Ta sẽ cho nàng ăn ngon hơn khi chúng ta trở lại Cự Bích. Bây giờ... ta xin lỗi vì phải để nàng chịu ấm ức khi sử dụng thứ rác rưởi này trong một thời gian, xin lỗi...
Hắn tự nói với mình bằng những lời kỳ lạ, sau khi hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn lên Helisha.
...
...
Bên trong pháo đài Long Tộc.
Trong một hội trường kỳ lạ và tráng lệ, một nhân vật trong chiếc áo choàng lòe loẹt sang trọng đang ngồi trên ngai vàng, nhìn xuống những Long Hoang Vệ đang nửa quỳ trên thảm đỏ dưới bậc thềm. Giơ hai tay lên cao, cầm một thanh kiếm sắc đỏ khổng lồ trong tay. Dường như có máu chảy trong lưỡi kiếm, hình đầu lâu được khắc trên chuôi kiếm. Đôi mắt xanh lóe lên trong mắt.
- Hồi bẩm điện hạ, chúng tôi chỉ tìm thấy những thứ này và không thấy tung tích của điện hạ Helisha.
Người đàn ông trung niên kính cẩn nói.
Hathaway trên ngai vàng khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đỏ đẫm máu, thân kiếm quen thuộc và nàng sẽ không bao giờ nhìn nhầm được sai. Đó là Ma Binh không thể tách rời của tỷ tỷ Helisha của nàng - Huyết Tước!
Nàng từ nhỏ đã nghe rằng quá trình đúc thanh kiếm này khó khăn như thế nào. Bao nhiêu vật liệu hàng đầu đã được sử dụng để làm nên nó, không ngờ ngày hôm nay thanh kiếm này lại rơi vào tay mình. Khóe miệng nàng không kìm được mà lộ ra một vòng cung nhẹ. So với thanh kiếm này, nàng ta còn hạnh phúc hơn khi nhận được tin trong hai ngày sau đó, thanh kiếm vẫn còn ở nơi hoang dã và không được tỷ tỷ đến lấy về.
Nàng biết rằng trong một phạm vi nhất định, Ma Binh và chủ nhân sẽ có cảm ứng với nhau, nhưng sau hai ngày, Helisha vẫn không tìm thanh kiếm về, chỉ có thể chứng tỏ rằng nàng đã mất!
- Chị gái đáng thương của ta...
Nàng mỉm cười trong lòng, nhưng vẻ mặt bình thản, sau đó nói với những người bên dưới bậc thềm:
- Các ngươi đã đem Ma Binh của nàng về nên đã có công, kể từ hôm nay, các ngươi chính thức được ra khỏi thân phận nô lệ của Long Tộc và chính thức trở thành thành viên của Long Tộc, đồng thời sẽ có thể trở về với gia đình từ bây giờ và không cần bước chân vào Hoang Khu nữa.
Người đàn ông trung niên và các thành viên trong nhóm của hắn ta vui mừng khôn xiết khi nghe điều này liền lập tức đáp lại:
- Người quả thực là một Thánh Nữ nhân từ, chúng thần thề sẽ trung thành với Long Tộc và trung thành với Người.
Hathaway khẽ gật đầu, nói:
- Đi đi.
- Vâng!
Họ lí mau chóng cảm ơn và ngay lập tức đứng dậy và quay đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Hathaway cuối cùng cũng không thể nhịn được cười và phải phì cười ha hả mãi sau một lúc vẻ mặt hả hê mới từ từ trở lại bình thường và tự nhủ:
- Tỷ tỷ tội nghiệp, đừng trách ta, hãy trách Long Mẫu lão bà bà ấy, tất cả đều là lỗi của bà ta...