← Quay lại trang sách

Chương 669 Bóng Ma

Trái đất vẫn tuân theo quy luật như bình thường. Thoáng một cái đã hai tháng trôi qua. Những hạt tuyết đen đang co rúm bên trong và bên ngoài Cự Bích dần tan biến, nhiệt độ bề mặt từ từ tăng lên và mùa mưa thảm họa đang đến gần. Đây không phải là tin tốt cho tất cả mọi người. So với tuyết đóng băng, mọi người ghê tởm và ghét cay đắng hơn khi bị ngấm mưa.

- Đội trưởng, tại sao chúng ta đến khu vực này?

Silas lo lắng nhìn những thi hài xung quanh và nói với đội trưởng:

- Ta nghe một người anh em của đội ba nói rằng trong hai tháng qua rằng nơi đây, hầu hết các đội săn bắt trong Hoang vực màu đỏ số hai đều mất tích. Không ai sống sót. Đã có tin đồn rằng có những con ma vật rất đáng sợ đang ẩn nấp ở đây. Nếu chúng ta gặp phải chúng, chỉ e lành ít dữ nhiều.

Ssonier vỗ vai hắn rồi cười:

- Trời ơi, tất cả chỉ là tin đồn. Ở đây đã được rữa tội bằng đoàn quân Hành Thi. Đâu có thể còn bất kỳ quái vật cấp cao nào còn lại, vả lại Thi Vương đã bị giết từ lâu, còn vũ khí của nó đã rơi vào trong tay của điện hạ Hathaway rồi.

- Thần phù hộ, ta nguyện cầu cho chúng ta bình an vô sự.

Sự lo lắng của Silas vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn liền cầu nguyện.

Langdon cũng nói thêm vào:

- Đây là một Hoang khu, khu vực cấm Thần linh, ngay cả khi có Thần thì cũng không thể ban phước cho ngươi.

Silas lườm nàng và nói:

- Vô lý, thế giới này là do Thần tạo ra, Thần ở trong mọi ngóc ngách thế gian và ngươi đừng có mà ăn nói phỉ báng như thế!

Langdon nói một cách khó chịu:

- Kể cả có Thần thánh thì cũng là một vị thần xấu xa.

- Câm miệng!

Ssonier bất ngờ nói.

Hai người không quan tâm và tiếp tục cãi nhau. Ssonier bỗng nói với giọng trầm trầm về phía trước:

- Ngươi là ai?

Đứng đó là một dáng người gầy gò với một dáng người mảnh khảnh, nhìn người gầy trông như bộ xương, hốc mắt trũng và mặc áo giáp chiến đấu rách nát nhưng vẫn con nguyên huy hiệu của Long Tộc.

Lúc này, đang đứng thẳng nhìn năm người, sâu thẳm trong hốc mắt đó là một màu đen kịt, không chứa đựng cảm xúc dù chỉ một chút, khiến Ssonier nhìn thấy vô cùng khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy đang nhận lấy mối đe dọa lớn.

Langdon và Silas ngay lập tức nhận thấy sự xuất hiện im lặng không một tiếng động này làm cho kinh ngạc, đặc biệt là Langdon. Nàng có khả năng khám phá nguồn nhiệt. Mặc dù đang cãi nhau tranh luận với Silas, nhưng vẫn vô thức quan sát xung quanh, vậy mà không nhận ra khi người này đến gần, hơn nữa hắn xuất hiện ngay trước mặt. Nói là giống âm hồn cũng chẳng ngoa! Cái bóng ma quái này không trả lời.Đôi mắt đen kịt liếc nhìn bọn họ một cách thờ ơ, rồi bỗng cái bóng thấp thoáng và biến mất trong không khí mỏng manh.

Thấy cái bóng biến mất, Silas nghi hoặc.

“Chẳng nhẽ trước đó là do ảo giác gây ra?”

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng hét của đội trưởng Ssonier vang lên:

- Cẩn thận!

Hắn vừa mới phản ứng lại, đột nhiên nhìn thấy bóng ma đã biến mất trước đó lại xuất hiện ngay trước mặt hắn ta như dịch chuyển tức thời. Sự thay đổi này thật bất ngờ, ngay khi hắn chuẩn bị chặn, liền cảm thấy bụng đau cùng cơ thể mình bay ra.

Sau khi đánh bay một người, cái bóng hình này di chuyển nhanh chóng, giống như một con sói xa vào đàn cừu. Trong nháy mắt đã đánh gục người giỏi cảm nhận Langdon, tiếp đó lia một đường quang trắng đánh vào cổ trắng của Langdon khiến cô gái trợn ngược mắt lên không cam tâm mà ngã xuống.

- Không!

Ssonier hét lên như xé trời, gầm lên và vứt kiếm lao ra. Kiếm của hắn ta rất nhẹ, sắc và nhanh.

Nhưng sau khi chạm trán nhiều lần, thanh kiếm thậm chí còn không thể chạm được bóng ma. Chẳng mấy chốc, thanh kiếm của Ssonier đột nhiên biến mất một cách quỷ dị khi bàn tay của hai người vào nhau và rơi vào tay của bóng ma, khoảnh khắc tiếp theo, ánh sáng thanh kiếm lóe lên, cơ thể Ssonier cứng đờ, đưa tay lên đỡ thân kiếm ở ngực mình, đây cũng là lần đầu tiên và cũng là lần cuối hắn thực sự cảm nhận được sự sắc bén của thanh kiếm. Sau khi anh ngã, con ma rút thanh kiếm ra, bẻ ngón tay rồi búng thanh kiếm sắc bén bay ra ngoài cắm vào mặt đất rung lên liên hồi.

Hình bóng ma cúi xuống và nhặt xác của mấy người họ, quay lại và vội vã chạy đi, đang chạy như một con đười ươi trong rừng. Chẳng mấy chốc, bóng ma đó đã đến bên một tảng đá và dừng lại, di chuyển tảng đá đi và đặt xác chết của ba ngươi xếp lần lượt vào, sau đó trượt xuống đó rồi trèo ra từ một nơi khác và trở về với phòng điều khiển nơi mình sống hai tháng ở đó.

Căn phòng nhỏ trông rất bừa bộn, xương nằm rải rác trên mặt đất và tất cả đều lưu lại dấu vết gặm nhấm dính máu. Hầu hết các xương vẫn được bao phủ bởi máu thịt lẫn lộn. Ngoài ra, bên cạnh các góc tường, còn có một vũng phân và nước tiểu đang bốc mùi. Trên đầu mùi hôi thối này được bày đầy kho báu của nền văn minh nhân loại trên giá sách, nhưng vẫn khó có thể che đậy mùi hôi thối kinh tởm này!

Đỗ Địch An ném ba xác chết mới bị giết vào căn phòng nhỏ buồn tẻ chôn sâu trong lòng đất này, còn mình nằm sang một bên để nghỉ ngơi. Hắn thở hổn hển, và không quan tâm đến mùi hôi thối trong không khí, trong khi nghỉ ngơi, nhìn vào bóng dáng xinh đẹp đứng lặng lẽ vài mét trước mặt, nàng trông như một bông sen xanh bụi bặm so với môi trường đẫm máu, hỗn loạn và bẩn thỉu xung quanh mình. Chỉ cần được nhìn ngắm nàng mỗi ngày, ngay cả trong một môi trường như vậy, Đỗ Địch An cũng không cảm thấy khổ chút nào. Các bộ xương cốt xung quanh giống như những bông hoa ăm ắp nở, mỗi một đóa đều tỏa ra một mùi thơm dễ chịu.

Hắn nở một nụ cười phớt trên má với xương gò má nhô ra, hai tháng này hắn thực sự gầy đi trông thấy.

- Sau khi đào tạo lệnh cuối cùng, chúng ta có thể quay về.

Hắn khẽ nói với nàng.

Helisha đứng im lặng vô cảm, không gầm thét cũng không la hét, thậm chí còn không chớp mắt, đứng trước mặt Đỗ Địch An như một tượng gỗ. Hắn từ lâu đã quen với trạng thái này của nàng, khẽ mỉm cười, khi sức mạnh thể chất của hắn hồi phục được một chút, hắn đứng dậy khỏi mặt đất, nhặt xác của người phụ nữ trong số ba thi thể vừa săn, rồi đưa nó đến trước mặt cho nàng.

Mùi máu nồng đặc chảy ra từ cổ trắng như tuyết của Langdon, giống như một móng vuốt quyến rũ, liên tục kích thích các giác quan của Helisha. Đôi mắt đen thuần khiết của nàng khẽ nheo lại và chiếc mũi thon gọn xinh xắn màu trắng của nàng khẽ co giật theo một cách rất đẹp, khóe miệng co giật như chuột rút, trông như đang chịu đựng và tuyệt vọng lắm.

Đỗ Địch An im lặng ngầm đếm thời gian, chẳng mấy chốc, năm phút trôi qua. Lúc này, phản ứng của Helisha mạnh mẽ hơn nhiều, đôi bàn tay thõng xuống ban đầu cũng hơi run rẩy, hơi vặn vẹo khớp cổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng như tuyết trước mặt mình.

Đỗ Địch An thấy nàng đến gần giới hạn liền lập tức búng ngón tay. Nghe thấy hiệu lệnh, Helisha ngay lập tức dường như được giải thoát khỏi chiếc lồng, thể hiện một biểu hiện xấu xí của sự kiên nhẫn đến cùng cực, giống kiểu trong một tích tắc dập tắt gương mặt xinh đẹp ban đầu ngay lập tức.

Nàng hoàn toàn không quan tâm đến hình tượng bản thân lao tới nhấc thức ăn lên và xé, gặm, rồi nuốt ngấu nghiến, giống như một lãng khách đói khát, nuốt chửng một miếng bánh mì đen. Cảnh tượng có giật và đẫm máu này được biểu diễn trực tiếp trước mặt Đỗ Địch An. Có vẻ như nàng đã quá phấn khích, Helisha cắn mạnh đến nỗi máu phun ra từ cổ trắng của Langdon văng lên mặt Đỗ Địch An. Tuy nhiên, hắn mặc kệ như thể không có chuyện gì xảy ra, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bóng hình điên rồ trước mặt.