Chương 670 Trở Về
Sau khi cổ của Langdon bị cắn hoàn toàn, Đỗ Địch An lại bật tách ngón tay của mình khiến Helisha đang điên cuồng hăng say ngay lập tức đóng băng, dừng lại và sau đó buông tay nạn nhân ra.
Xác chết Langdon đang được cầm trên tay rơi thẳng xuống, một cái đầu đầy máu rơi lộc cộc rồi ngay lập tức nứt ra, sau đó nó lăn tới đám xương xương chậu ở một góc với đôi mắt đẹp đẽ vẫn đang mở to.
Đỗ Địch An đợi đến khi Helisha bình tĩnh trở lại, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng, lấy một chiếc khăn lụa sạch ở người mình nhẹ nhàng lau đôi môi dính máu của nàng. Về việc chiếc khăn này từ đâu đến, hắn cũng không thể nhớ được, có vẻ như đó là của một phụ nữ trong nhóm nhỏ nào đó đã bị giết vài ngày trước.
Trong quá trình hắn vệ sinh cho nàng, Helisha vẫn vô cảm như thể ngừng mọi hoạt động chỉ còn cái xác khô bất động. Sau khi lau môi, Đỗ Địch An nhìn nàng với một nụ cười nhẹ rồi đưa tay ra phía nàng, tinh tế và lịch sự như người đàn ông trong vũ hội mời người phụ nữ quý tộc.
Nhìn thấy bàn tay đang giơ lên của hắn, Helisha im lặng, lòng bàn tay nàng khẽ nâng lên, hơi cứng ngắc, giống như hồi đáp. Đỗ Địch An rất hài lòng khi nhìn thấy điều này, nắm nhẹ lấy đầu ngón tay rồi lịch thiệp đưa nó lên, trông thanh lịch vô cùng. Sau đó, dùng đầu khăn sạch còn lại dịu dàng lau nhẹ từng ngón tay úp măng trắng xinh dính máu trên tay nàng cho đến khi toàn bộ được lau sạch sẽ. Giống như người đàn ông giàu có lau sạch những viên ngọc yêu quý nhất trần đời của mình.
Ngay sau khi hắn lau xong liền hạ hai lòng bàn tay xuống trong cùng một tư thế tao nhã và hỏi với một nụ cười:
- Đứng lâu như vậy nàng có mệt không?
Helisha vẫn vô cảm như vậy, không hề nhúc nhích. Đỗ Địch An mỉm cười hạnh phúc như thể đã có câu trả lời, nói tiếp:
- Mệt phải không? Chúng ta hãy ngồi xuống và nghỉ ngơi cùng nhau, được chứ?
Helisha vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc và đứng yên. Đỗ Địch An làm như thể đang lắng nghe nàng nói, lông mày của hắn động lên nhanh chóng và mỉm cười:
- Vậy thì chúng ta nghỉ ngơi chút nào.
Nói rồi hắn dìu cơ thể đang cứng đơ của nàng đến bên chiếc ghế bên cạnh và lấy ra hai cây gậy kim loại gõ vào nhau hai lần, tạo ra âm thanh leng keng. Helisha từ từ ngồi vào ghế, nhưng lưng vẫn thẳng. Đỗ Địch An khẽ mỉm cười, ngồi trên sàn cạnh ghế rồi gục đầu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân nàng và nói nhẹ nhàng:
- Chúng ta sắp quay trở về rồi, tới lúc đó ta nhất định sẽ giúp nàng tìm ra cách để khôi phục ý thức của mình... Dẫu sao, họ cũng nói là Thần linh có tồn tại, nếu đã vậy thì tại sao không thể có cách cải tử hoàn sinh, nàng nói xem có đúng không?
- Chà, ta biết màng cũng có cùng suy nghĩ như ta mà.
- Thôi nàng nghỉ ngơi đi, ta cũng hơi mệt rồi...
......
......
Vài ngày sau.
Trong pháo đài Long Tộc, Jacques cúi đầu trước Hathaway trên ngai vàng hùng vĩ phía trên các bậc thang:
- Điện hạ, các đội đi tuần trong hoang vực màu đỏ số hai gần đây thường xuyên biến mất không rõ tung tích, tất cả bọn họ đã bị giết và không ai sống sót. Tình hình nghe có vẻ bình thường nhưng thực sự lại rất quái dị. Đây là theo kinh nghiệm trong quá khứ của chúng ta, ngay cả khi gặp phải quái vật cấp cao, dù ít dù nhiều vẫn sẽ nhận được một số thông tin, không có chuyện toàn bộ lực lượng bị áp đảo diệt sạch như vậy. Hy vọng điện hạ có thể truy cứu chuyện này.
Hathaway nhìn từ trên cao xuống nói:
- Vậy ngươi nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra?
Jacques liếc trộm nàng, do dự trong lòng nhưng hắn vẫn bày tỏ suy nghĩ của mình về vấn đề lần này:
- Điện hạ, trước đó Người từng nói điện hạ Helisha và Thi Vương đã đồng quy vụ tận, thế nhưng theo thuộc hạ thấy mặc dù Thi Vương có hai Cự Thần Thi bảo hộ thì cũng không phải là đối thủ của điện hạ Helisha.
Hoặc giả ở Hoang vực màu đỏ số hai có điều gì đó mà chúng ta không biết đã xảy ra.
...
...
Hathaway nheo mắt hỏi lại:
- Nếu nói như vậy, ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ ta chưa chết?
Jacques lắc đầu nói:
- Thần không có ý vậy, Huyết Tước của điện hạ Helisha dính lấy Người như hình với bóng không thể tách rời, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Thuộc hạ chỉ cảm thấy rằng nếu điện hạ Helisha chết rồi thì Thi Vương ở Hoang vực màu đỏ số hai còn mạnh hơn chúng ta nghĩ. Hoặc giả con Thi Vương ấy được bảo vệ bởi ba Cự Thần Thi. Nếu vậy, chúng ta có thể đã bỏ sót một con. Chúng ta nên phái một đội tinh anh đến để điều tra để không phải hy sinh những Long Hoang Vệ phổ thông một cách không cần thiết.
Hathaway khẽ gật đầu đáp:
- Thật thú vị, cứ làm đi. Ngươi sẽ cầm đầu đưa nhóm đích thân đến kiểm tra.
Jacques thở phào nhẹ nhõm, ngay lập tức nhận mệnh.
Khi Jacques rời khỏi hội trường, một bóng người lập tức lóe lên trong một góc tối bên cạnh hội trường và nói với Hathaway:
- Điện hạ, Jacques không thể đi đến Hoang vực màu đỏ số hai được. Khả năng cảm tri của nàng đứng hàng đầu trong Bát Tướng chúng ta. Ngộ nhỡ điều ra được tung tích gì thì chẳng há...
Hathaway đáp lại một cách bình tĩnh:
- Cách tốt nhất để giải quyết sự nghi ngờ là để nàng ta tự tìm câu trả lời. Ngươi nghĩ ta không biết mục đích của nàng ta là đến Hoang vực màu đỏ số hai để tìm hiểu nguyên nhân cái chết của tủ tỷ ta sao! Hừ, nàng ta quá tự cao. Với đoàn quân Hành Thi vào thời điểm đó, tỷ tỷ ta sẽ chết mất xác, thậm chí một mảnh xác cũng không còn. Đừng quên nàng ta là người mang dòng máu thuần khiết nhất trong Lòng Tộc của chúng ta. Huyết mạch của nàng có hấp dẫn chết ngươi đối với ma vật.
- Ra là vậy.
Bóng tối đó trịnh trọng nói:
- Điện hạ suy nghĩ thật chu toàn.
...
…
Hoang vực rộng lớn và hỗn loạn, hai bóng người đi về phía trước, từ góc nhìn thì thấy đó là một người đàn ông và một người phụ nữ, Người đàn ông đang mang một chiếc ba lô nhỏ, còn người phụ nữ không mang gì, hình bóng của nàng lướt đi vèo vèo cùng chàng trai theo sát bên sau như hai bóng ma.
Có một cú sấm sét mờ nhạt trên bầu trời được tạo thành bởi những đám mây đen. Dường như sắp có một cơn mưa lớn.
Đỗ Địch An đi bộ đã thấm mệt, dừng lại nghỉ ngơi một chút, nghe tiếng sấm sét trên đầu liền ngước lên, chợt nghĩ ra điều gì đó, nhìn xung quanh và nhanh chóng tìm thấy một bụi cây bèn bước tới và tìm thấy một vài chiếc lá lớn trong đó, tạo thành một chiếc ô cỏ.
Sau khi làm xong thì một lát sau, mưa lớn liền trút xuống và mưa nhanh chóng làm ướt mặt đất. Hắn cầm chiếc ô cỏ che trên đầu Helisha, làn gió nhẹ thổi qua. Hắn nghiêng đầu nhìn Helisha mỉm cười. Nàng vô cảm, đôi mắt đen thuần khiết của mình lặng lẽ nhìn về phía xa, như đang nhìn vào một thế giới khác. Đỗ Địch An mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn những dòng mưa nối nhau chảy thành một trậ mưa lớn, nói với Helisha:
- Nàng nói xem bầu trời cách xa chúng ta vậy, mưa tại sao lại phải rơi xuống đất chứ?
Helisha không nói gì cũng chẳng trả lời.
Đỗ Địch An nhìn nàng một lúc mong cho câu trả lời nhưng nàng vẫn trầm mặc ôm lặng, thấy vậy hắn mới tự hào giải câu đố mà mình tự đặt gia, nói:
- Nàng không thể trả lời cũng không sao đâu gì. Câu trả lời này chắc hẳn sẽ làm hàng ngàn thầy chiêm tinh ngả mũ chào thua đấy. Haha, Câu trả lời là, có lực hấp dẫn trên hành tinh, haha, nàng thấy thế nào, có buồn cười không?