Chương 671 Gặp Mặt
Helisa thờ ơ và không nói gì.
Đỗ Địch An khẽ mỉm cười và đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Mặc dù tay nàng lạnh giá, nhưng hắn vẫn cảm thấy một hơi ấm quen thuộc, liền sau đó dẫn nàng từ từ đi về phía trước, băng qua hố nước tù đọng trên đường.
Trong cơn mưa lớn, hai người đi cạnh nhau, nắm tay nhau, chỉ có tiếng nói của Đỗ Địch An nói với chính mình dưới mưa.
Những tòa nhà đổ nát hai bên đường giống như những ngôi nhà ma ám yên tĩnh, những cái hang giống như hốc mắt chìm xuống nhìn hai người đi qua trống rỗng. Dưới cơn mưa lớn, những bức tường đổ nát được rửa sạch, trở nên mịn màng và mượt mà hơn.
Mưa đến nhanh và đi cũng mau.
Cơn mưa tạnh trong chớp mắt và thỉnh thoảng chỉ có một hai giọt mưa rơi xuống vũng bùn trên đường khiến những gợn sóng xuất hiện và bầu trời xám xịt trong vũng nước bị biến dạng nhẹ. Khi Đỗ Địch An thấy rằng mưa đã tạnh, hắn liền bỏ chiếc ô ra, bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh trên vai, quay đầu lại và nhìn liền thấy rằng vai trái của mình bị ướt bởi cơn mưa.
Hắn bỏ chiếc ô cỏ ra rồi vắt phần vải trên quần áo trên vai cho kiệt nước mưa, xong việc hắn dắt tay Helisha đi về phía trước.
Khi đến ngã tư đường này, hắn dừng lại, nhìn về phía đông nam trong giây lát rồi quay đầu về phía Helisha và nói:
- Vũ khí của nàng không được tìm thấy trong đoàn quân Hành Thi, chắc hẳn đã bị người của Long Tộc lấy lại, nàng đừng lo lắng, đợi chúng ta trở lại Cự Bích, tất cả những gì đã mất sẽ được trả lại cho chúng ta, ta hứa với nàng!
Đôi mắt đen kịt của Helisha nhìn hắn, như muốn nói, ta tin vào ngươi.
Đỗ Địch An nghĩ vậy, hắn khẽ mỉm cười, dắt nàng rẽ sang hướng khác.
...
...
Phía trên bức tường khổng lồ cao chót vót, một chấm đen nhỏ đang bò, giống như một con muỗi nhỏ nằm trên tường.
Tiếng ngáy vang lên, Kacheeck giữ sợi dây trong cả hai tay và nhanh chóng trượt xuống, trong lòng thầm thở phào một tiếng. Mỗi lần hắn đi qua Cự Bích đều cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi, bởi chiều cao của Cự Bích này đã vượt quá giới hạn của hắn. Một khi bị rơi xuống, nó sẽ chẳng khác gì nghiền nát cơ thể! Do đó, mỗi lần trèo qua, hắn đều cẩn thận kiểm tra dây và quan sát hướng gió để tránh gặp phải những ngày gió lớn.
“Đùng!”
Khi cách mặt đất bảy tám mét, lòng bàn tay hắn mới buông người rơi xuống, hắn nhảy khỏi sợi dây và chân chạm xuống đất. Cú chấn động lập tức truyền đến từ lòng bàn chân hắn. Mặc dù đau một chút, nhưng cảm giác bước trên mặt đất rất vững chắc liền thầm thở phào.
Ngay lập tức quay đi và sải bước, chẳng mấy chốc đã đến một đống đổ nát bị bao phủ bởi cỏ sâu. Hắn đi vòng quanh đống đổ nát, tách rẽ một đám cỏ xanh thẳm, để lộ một cái lỗ dẫn vào gạch đá vừa bộn trong đống đổ nát.
Hắn bước vào và đến tầng hầm của tòa nhà đổ nát, nơi đỗ một chiếc xe bụi bặm. Hắn nằm xuống và bò dưới kim loại lớn, nơi đây có một lối đi cầu thang bộ. Cơ thể hắn men theo cầu thang đi xuống, lấy diêm ra và thắp đèn dầu trên tường, từ từ đứng dậy và bước xuống những bậc thang quanh co. Chẳng mấy chốc, hắn đã đến cuối đoạn đường. Ở đó có một cánh cửa sắt đen ngòm. Hắn rút chìa khóa ra và mở cửa. Bên trong cánh cửa là một tầng hầm cực kỳ rộng rãi. Thay vì nói đó một tầng hầm, trông giống như một hang động dưới lòng đất thì đúng hơn. Nó được bao quanh bởi các bức tường đất và đá và dát bằng đèn dầu. Ngoài ra, hang động có đầy đủ các vật thể, nhưng không phải toàn thiết bị săn bắn, mà là một số loại vật liệu khác nhau như nguyên liệu kim loại và cao su thô.
Kacheeck liếc nhìn vào hang động quen thuộc, khi không thấy bất thường hắn ta mới lấy cái túi lớn trên lưng và đặt nó sang một bên. Thức ăn và nước uống trong đó đủ để hắn sống ở đây một thời gian.
Hắn đến một chiếc giường nằm trên giường kim loại, dựa vào giường, nhấc chân lên ứng dung, rút con dao găm và gỗ bên cạnh giường ra và chạm trổ những con rối nhàm chán như thường lệ.
Đây là trò giải trí nhàm chán mà hắn nghĩ đến khi tình cờ nhìn thấy các tác phẩm điêu khắc trong phòng của Đỗ Địch An. Sau khi thử, hắn học theo rất nhanh. Việc chạm khắc được thực hiện hai lần liền quen tay, các tác phẩm điêu khắc sống động và trông giống như thật. Tuy nhiên, những con rối hắn khắc khác với những người khác, hắn chỉ khắc phụ nữ, hơn nữa lại toàn là phụ nữ khỏa thân. Bởi vì đây là sở thích lớn nhất của hắn.
Con dao găm sắc nhọn trượt trên gỗ. Kết hợp nữa các kỹ thuật cạo và gọt, một đỉnh tròn đầy đặn hình bầu ngực đẫy đà xuất hiện. Hắn ta trông rất hài lòng, không nhịn được mà hôn lên đó, cứ có cảm giác mình đang hôn lên bầu ngực của phụ nữ thực sự khiến hắn thể không khỏi nhắm mắt đê mê thoải mái.
Chẳng mấy chốc, hắn buông miệng ra và cười rạng rỡ.
- Nàng là nữ nhân thứ 108 của Lão Tử, ta sẽ gọi nàng là 108 trong tương lai, biết chưa nào?
Tất nhiên, những con rối không thể nói, nhưng Kacheeck luôn luôn có cách với phụ nữ. Sau khi nói xong, hắn rút con dao găm ra một cách nhanh chóng và vạch ra giữa đôi môi của con rối. Chẳng mấy chốc, khóe miệng con rối đã được vẽ lên. Đường cong hiện lên trông như là ngại ngùng, lại trông như vô cùng vui vẻ.
Kacheeck không thể nhịn được mà cười lớn. Khi đang cười nửa chừng, hắn chợt khựng lại, ngước lên nhìn, vẻ mặt hắn như đóng băng, cơ thể lập tức nhấc lên khỏi tấm kim loại, mon men đến bên tường hang để nghe ngóng, liền sau đó sắc mặt biến đổi, kinh hãi bất định.
"Tiếng bước chân? Lại còn là hai người? Sẽ là ai? Chẳng nhẽ hắn ta đã trở lại không? Không thể, hắn trước giờ luôn ở một mình, chẳng nhẽ là đám Rage..."
Sau khi loại bỏ khả năng phe bạn bè, vẻ mặt hắn ta dần chuyển đang u ám, quay lại và bay đến tấm kim loại, đặt con rối và dao găm xuống, sau đó liền lấy vũ khí và túi chiến đấu bên cạnh mình ra và lặng lẽ trèo ra khỏi hang.
Trong đám cỏ sâu bên ngoài, ngồi xổm trên sân cỏ, lạnh lùng nhìn nguồn bước chân, dần dần, hai hình bóng từ xa chợt xuất hiện. Do cỏ xung quanh dậm cỏ và sâu, hắn chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên của du khách. Khi hắn nhìn thấy hai đốm đen nhỏ, một tia sáng giết chóc lóe lên trong mắt hắn ta, cánh tay siết chặt binh khí, đồng thời âm thầm ước tính khoảng cách tấn công tốt nhất.
Khi bên kia đến gần, hắn từ từ nhìn nhìn thấy khuôn mặt của đối phương. Khi hắn có thể nhìn rõ không thể không trợn tròn mở to mắt. Chẳng mấy chốc, hắn lại dụi mắt và lần này hắn nhìn rõ hơn.
- Thiếu gia!
Kacheeck đứng bật dậy, nhìn người đang tiến về phía trước, vừa vui mừng vừa kinh hãi không dùng được lời nào diễn tả được trên mặt. Đỗ Địch An giơ tay và vẫy biểu ý. Hắn nhìn thấy Kacheeck với cái đầu cạo trọc, nắm lấy tay Helisha chẫm rãi tiến về phía trước.
Kacheeck nhìn Đỗ Địch An đang bước một cách chậm rãi, lập tức chủ động lao về phía trước. Khi đến gần nhìn rõ diện mạo hiện giờ của đối phương khiến hắn bị kinh ngạc không hề nhẹ. Chỉ thấy mới trong hai ba tháng không gặp, vốn là một than niên trai tráng vậy mà một vài sợi tóc đã trắng xuất hiện, phần còn lại của mái tóc đen hơi phai màu, như thể bị nhòe bởi sương muối.