Chương 672 Tạo Thần thuật
Kacheek cảm thấy khó tin, lắp bắp nói:
- Thiếu gia, Ngài...
Đỗ Địch An liền đáp luôn:
- Sao?
Kacheek nhìn thấy đôi mắt bình thản của Đỗ Địch An vậy đột nhiên cảm thấy như có một vết cắn trong tim, cảm thấy trái tim co lại và loại cảm giác này khá quái dị, đến nỗi khiến hắn cảm thấy Đỗ Địch An trước mặt mình có chút kỳ lạ, như thể trong trí nhớ của hắn không có một Đỗ Địch An như vậy. Chàng trai trẻ trước mặt này rất khác biệt, nhưng có một điểm vẫn giống nhau, đó là, tâm trí và suy nghĩ của hắn ta không thể đoán được từ đôi mắt sâu thẳm của mình và rất khó để tìm ra.
- Không, không có gì.
Kacheek lập tức lắc đầu. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tóc gáy trên khắp cơ thể mình dựng đứng lên, dường như có một cái nhìn cực kỳ xấu xa đang chĩa vào hắn, khiến lỗ chân lông hắn bất giác thu nhỏ lại và đưa mắt tới nguồn cơn ớn lạnh. Đột nhiên nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh phía sau Đỗ Địch An, nhưng khi mắt chạm mắt với bóng hình này làm hắn lùi về sau vài bước trong tiềm thức. Như thể gặp một kẻ thù tự nhiên, một cơn chấn động không thể kiểm soát lan khắp cơ thể hắn ta.
Đỗ Địch An nhận thấy ánh mắt giật mình của Kacheek nghiêng đầu liếc nhìn Helisha và thấy rằng biểu cảm của nàng sầm lại, dường như đang kiên nhẫn lắm và không thể không cau mày lại. Có vẻ như việc đào tạo cần phải được tăng cường và củng cố thêm.
- Đây là bạn của ta, ngươi đừng lo lắng.
Đỗ Địch An nói tiếp:
- Tuy nhiên, tính cách không kiên nhẫn cho lắm, tốt nhất là không nên tiếp cận nàng ấy, cũng như đừng để nàng nhìn thấy vật màu đỏ.
Kacheek nghe Đỗ Địch An nói vậy không thể không liếc nhìn cô gái xinh đẹp này một cái. Tính riêng về ngoại hình thì thiếu nữ trước mặt đã lật đổ định nghĩa về cái đẹp của hắn ta trong quá khứ. Tuy nhiên, một gương mặt thanh tú hoàn hảo như vậy mà hắn chưa từng thấy trước đây lại không làm hắn dậy lên ý nghĩ khinh nhờn trong hắn, chỉ có ý niệm tránh xa.
- Thiếu gia, bạn của Ngài, thì...thì cũng là bạn của ta.
Kiawe miễn cưỡng nặn ra một nụ cười và đưa tay ra.
Đỗ Địch An giơ tay và ấn bàn tay hắn xuống rồi nói:
- Ta vừa nói gì ngươi quên rồi sao?
Kacheek sững sờ một cái rồi mới gượng gạo nói:
- Không quên, không quên, ta chỉ đang sợ mình không được lịch sự thôi mà.
Đỗ Địch An nói:
- Tất cả các nguyên vật liệu ta yêu cầu ngươi đã chuẩn bị chưa?
Thấy Đỗ Địch An đi thẳng vào việc chính, Kacheek lập tức đáp:
- Chuẩn bị xong từ lâu rồi, ta đưa Ngài đi xem.
Đỗ Địch An gật đầu.
Kacheek lập tức quay lại, nhanh chóng trở lại đống đổ nát như thể đang chạy trốn và nói:
- Thiếu gia, Ngài yêu cầu ta thiết lập một cứ điểm hoang dã đã được xây dựng xong. Ngài xem nếu không hài lòng cứ đề xuất, ta có thể sửa đổi.
Đỗ Địch An mang theo Helisha đi sau mình.
Sau khi vào di tích, Đỗ Địch An nhanh chóng nhìn thấy hang động dưới lòng đất do Kacheek tạo ra. Hắn gật đầu và có phần hài lòng. Kacheek bề ngoài có vẻ rất thô lỗ, nhưng tâm hồn hắn lại rất tinh tế. Hắn cần một người như vậy để làm việc cho mình.
- Tốt lắm.
Đỗ Địch An liếc nhìn hang động một lượt nói tiếp.
- Rất tốt.
Sau khi nhận được lời khen ngợi của Đỗ Địch An, Kacheek cười toe toét nói:
- Tất cả đều dựa trên các phương pháp ta thấy từ các cứ điểm khác nhau của các tập đoàn khác khi mình còn là một Thú Liệp giả. Ta chỉ sao chép nó mà thôi.
- Để có thể sao chép cũng cần kỹ năng tốt.
Đỗ Địch An đáp.
Kacheek vừa cười vừa gật đầu.
Đỗ Địch An đến trước mặt nguyên liệu và quét mắt nhìn vài lần bèn biết rằng số lượng vật liệu là chính xác. Hắn ta hài lòng nói với Kacheek:
- Mấy ngày nay, ngươi đã bất vả làm việc chăm chỉ. Hãy trở về nơi cư trú và nghỉ ngơi đi, nhân tiện nói với hai người Gatley và Nicotine rằng ta sắp trở về, bảo họ chuẩn bị sẵn quân đội và tiền bạc.
Kiawe giật mình và hỏi:
- Thiếu gia, Ngài đang muốn làm gì?
- Chinh chiến!
Giọng nói của Đỗ Địch An cực kỳ bình tĩnh đáp lại.
...
...
Mưa phùn bay lất phất, trong nháy mắt, đã hai tháng từ khi mùa mưa bắt đầu.
Đỗ Địch An ngồi dưới một hòn đá vỡ, giống như một chiếc ô che nước mưa bên trên mình. Hắn nhìn bầu trời và trái đất bị che khuất trong tấm màn mưa, trong một khoảnh khắc im lặng và nói với Helisha - người đang ngồi trên một hòn đá bên cạnh mình rằng:
- Hồi đó, khi chúng ta gặp nhau lần đầu, cũng là thời tiết như thế này, nàng còn nhớ không?
Helisha im lặng.
Đỗ Địch An nghiêng đầu, nhìn vào bức tường cao chót vót bên trái, đôi mắt hắn khẽ nheo lại và nói:
- Nếu lấy ngày ta thức dậy là sinh nhật của mình, bây giờ ta đã mười tám tuổi rồi.
Helisha vẫn im lặng.
Đỗ Địch An nói tiếp:
- Trong nháy mắt, ta đã đến thế giới này được mười năm! Mười năm... Ký ức trước đây của ta chỉ có tám năm. Trong tám năm đó, những ký ức ta có thể nhớ chỉ vỏn vẹn trong khoảng năm năm. Nàng nói xem ta rốt cuộc thuộc về thế giới này hay thế giới đó?
Im lặng và không phản hồi.
Đỗ Địch An nhìn vào phía xa xăm, hình ảnh bỗng trở nên mờ nhạt trong mắt hắn. Sau một lúc, hắn từ từ nhìn lại.
- Trời nắng lên rồi.
Mưa tạnh, mặt trời xuyên qua những đám mây đen đục và tỏa sáng trên mặt đất. Có một mùi tươi trong không khí thối rữa. Đỗ Địch An từ từ đứng dậy, chầm chậm miết những ngón tay của mình phát ra tiếng kêu răng rắc. Helisha đứng dậy ngay lập tức và đi theo hắn ta như hình với bóng.
Hai người trở về hang bên dưới đống đổ nát. Đỗ Địch An vận chuyển một số linh kiện kỳ lạ bên ngoài đống đổ nát và xếp chúng trên không gian mở, sau đó tập hợp chúng từng cái một.
Sau hai tháng luyện kim và rèn đúc, thần thuật mới của hắn đã cơ bản hoàn thành. Tân Thần Thuật này không phải để giết kẻ thù, mà là để tự bảo vệ! Trong điều kiện hiện tại, thần thuật mới duy nhất hắn ta có thể nghĩ và tạo ra chính là vũ khí sét!
Một tập hợp các pháo đài rải rác sấm sét và một bộ áo giáp trải dài trên dòng điện cao thế. Đây chính Tân Thần Thuật của hắn. Dầu rằng người mạnh gấp mười lần, thậm chí một trăm lần so với Khai Hoang Giả, hắn tin rằng cũng không thể nhanh hơn điện. Bất cứ ai tấn công hắn sẽ bị hắn giết ngược!
Đối với các mặt hàng khoa học và công nghệ khác, những thứ có độ sát thương cao không gì khác hơn vũ khí nhiệt, nhưng dù là tên lửa hay vũ khí hủy diệt hàng loạt khác, quá khó để sản xuất trước, ngay cả khi chúng được sản xuất, cũng sẽ không có tác động mạnh mẽ lên Khai Hoang Giả, trừ phi là đánh lén. Tuy nhiên, đánh lén một lần còn được, lần hai lần ba thì sẽ là một cuộc chiến toàn diện với khu vực Nội Bích. Vào thời điểm đó, hiệu quả của tên lửa gần như bằng không. Khu vực Nội Bích có thể phái những Khai Hoang Giả kiểu thích khách dễ dàng lẻn vào pháo đài và ám sát hắn!!
Do đó, với sự có mặt của nhiều vũ khí, chỉ có sấm sét có thể bảo vệ hắn. Ngay cả khi tốc độ của kẻ thù vượt quá phản ứng của hắn và ám sát vượt quá nhận thức của hắn, nhưng vẫn sẽ được bảo vệ bởi một pháo đài và chiến giáp lan truyền dòng điện cao thế, biến hắn thành một cơ thể bất tử!
Và đây là vốn lớn nhất để hắn sinh tồn!
"Nếu không phải là dòng điện được phân phối cho khu vực Nội Bích cần quá nhiều đường lưới điện. Chỉ riêng điện sẽ đủ để thống trị toàn bộ thế giới."
Đỗ Địch An cảm thấy hơi tiếc nuối vì điều đó, nhưng hắn khá hài lòng vì có thể bảo vệ bản thân.”
Còn về chiến đấu, hắn ta có một giải pháp khác.
Chẳng mấy chốc, hắn lắp ráp xong máy phát điện, sử dụng năng lượng gió để tạo ra điện. Trong môi trường bên ngoài Cự Bích, hắn không cần phải lo lắng về vấn đề ô nhiễm, trong đó hắn cũng đã chuẩn bị một cục pin lớn để lưu trữ điện.