← Quay lại trang sách

Chương 673 Hội Nghĩ Trưởng Lão

Vài ngày sau.

Kacheek đến đúng hẹn, trở về từ Cư Bích đến chứ điểm hoang vắng, báo cáo với Đỗ Địch An:

- Thiếu gia, chuyện Ngài dặn dò chúng ta đã chuẩn bị thoả đáng rồi, Nicotine và Greely đang chờ Ngài trở về.

Đỗ Địch An đang cùng Helisha ngồi trên đá và ngắm hoàng hôn ở đằng xa. Nghe thấy những lời của Kacheek nói đằng sau, nhưng không quay lại, chi hỏi:

- Tin tức có bị rò rỉ không?

Kiawe vội vàng đáp:

- Không hề, chiếu theo sự dặn dò của Ngài, ta chỉ nói với Nicotine và Greely, cùng hai người bạn của Ngài, ngoài ra không ai biết.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nhìn hoàng hôn màu vàng, nghĩ thầm trong lòng, rằng màn đêm đang đến gần, ngay cả mặt trời chói lọi cũng bị xói mòn thành màu đỏ máu, đây có phải là dấu hiệu dự báo cho một điềm gì đó?

Hắn từ từ đứng dậy, phủi bụi trên tay áo, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Helisha và khẽ nói:

- Chúng ta có thể về nhà rồi.

Helisha im lặng không cảm xúc đứng dậy.

Kacheek nhìn Helisha đứng dậy, cảm thấy hơi nhói sợ trong lòng. Mỗi lần đối mặt với cô gái này, đều khiến hắn có một cảm giác kinh hoàng như sống trong chuồng với hổ. Mang một cảm giác muốn rời đi càng sớm càng tốt, nhưng hắn biết, vị trí của cô gái này trong tâm trí của Đỗ Địch An dường như rất cao, bởi vì hắn chưa bao giờ nhìn thấy chàng trai máu lạnh này, đối xử thân mật và dịu dàng như vậy với ai.

Đỗ Địch An đã đóng gói một vài cục pin siêu tích điện vào ba lô, đưa chúng cho Kacheek thồ rồi ngay lập tức đi tới trước dưới sợi dây ở dưới Cự Bích. Hắn liếc nhìn Helisha, trong những chỉ dẫn hắn dạy, không có chỉ dẫn nào leo trèo.

Lúc đó liền vươn tay ra và ôm lấy eo của nàng, giữ sợi dây bằng tay kia, dùng đầu dưới kẹp sợi dây giữa hai chân và trèo lên bằng một tay.

Kacheek lo lắng rằng sợi dây sẽ quá nặng và đứt, nên không dám theo sau. Chỉ đứng đó và nhìn bóng hình của Đỗ Địch An và Helisha dần dần đi về phía đỉnh của Cự Bích. Hắn thầm cảm thấy cảm khái trong lòng, cô gái bí ẩn chưa rõ nguồn gốc lại mang tới cho người ta cảm thấy vô cùng kinh hoàng lại thực sự rất thuận theo Đỗ Địch An. Mối quan hệ chặt chẽ giữa hai người là rõ ràng. Hắn bỗng càng cảm thấy sợ thầm Đỗ Địch An, đồng thời cũng cảm thấy kính nể.

Đỗ Địch An không nhìn xuống, trèo lên Cự Bích liền một hơi, cánh tay hắn kéo mạnh, vịn lấy sợ dây và nhảy khỏi đó, đáp trên Cự Bích, liếc nhìn Kacheek - người chỉ vừa mới trèo lên sợi dây nên chẳng muốn hối thúc. Trong khi chờ đợi liền nhìn vào những ngọn núi và dòng sông bên trong bức Cự Bích, khung cảnh là vô tận, khóe miệng hơi gợi lên một tia công vút.

Một lúc sau, Kacheek trèo lên Cự Bích người đầm đìa mồ hôi và nói:

- Để thiếu gia đợi lâu rồi.

- Đi thôi.

Đỗ Địch An nắm lấy tay Helisha bằng một tay, đến sợi dây thừng ở phía bên kia của Cự Bích và trượt xuống sợi dây đó.

...

...

Đêm đến lặng lẽ.

Bầu trời đầy sao, mang đến màn đêm tuyệt đẹp.

Trước một trang viên sang trọng trong một thị trấn nhộn nhịp trong khu thương mại, xe ngựa nối tiếp nhau. Cỗ xe không dừng bên ngoài cổng như một vị khách quý tộc bình thường, mà thay vào đó chạy thẳng đến một không gian mở rộng rãi trong trang viên. Những người trên xe ngựa, đeo mặt nạ kỳ lạ, được dẫn dắt bởi các tiếp viên, bước vào lâu đài trang viên rực rỡ.

Khác với trang viên yên tĩnh, trong lòng đất sâu thẳm của trang viên, một sự hối hả và nhộn nhịp đã đến, giống như một khu chợ sôi động vào ban ngày. Những nhân vật đeo mặt nạ lang thang khắp quảng trường, chọn những vật liệu họ cần trước các gian hàng, hoặc những tin tức mới nhất từ khu vực, cũng như một số tác phẩm được bán bởi các nhà giả kim và độc dược.

Ưng Nhãn đứng ở cửa sổ và lặng lẽ nhìn khung cảnh đêm quen thuộc trên quảng trường. Một lúc sau, cánh cửa phía sau hắn đột nhiên mở ra. Một thiếu niên mười bảy tuổi với khuôn mặt tuấn tú bước vào phòng, trông có vẻ tự hào, nói:

- Ưng Nhãn, cuộc họp sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Trưởng Lão dặn dò ngươi chuẩn bị các tài liệu cần thiết trong cuộc họp, ngươi làm đến đâu rồi?

Ưng Nhãn khẽ cau mày. Hắn không muốn có người quấy rầy sự yên tĩnh của chính mình. Hiện tại, chính xác là một người hắn không ưa nhất, làm những mà hắn ghét nhất. Có một tia sát ý loé lên trong đôi mắt vàng của hắn ta, nhưng ẩn nhanh chóng, bao gồm cả sự tức giận phừng phừng trong trái tim.

Hắn ta quay lại và mỉm cười.

- Thư kí Mare, tài liệu ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể đưa nó cho Trưởng Lão bất cứ lúc nào.

Chàng trai ngạo mạn hắng giọng, nói:

- Chuẩn bị xong rồi thì đến phòng họp đi, đừng để mọi người chờ đợi lâu.

- Được, ta sẽ tới ngay.

Ưng Nhãn mỉm cười.

Chàng trai kiêu ngạo quay người bỏ đi ngay lập tức, nắm lấy tay nắm cửa bằng tay trái và đóng sầm cửa lại khiến cánh cửa khẽ run lên.

Nụ cười trên khuôn mặt Ưng Nhãn đột nhiên tắt vụt, cầm một chiếc cốc nghệ thuật đắt tiền trong tay và ném nó, món đồ đập lên tường và vỡ tan. Hắn khịt mũi, chộp lấy các tài liệu trên kệ bên cạnh và đi ra khỏi cửa.

Trong phòng hội nghị, bảy nhân vật ngồi hai bên bàn tròn.Ở ghế trên cùng, có một ông lão gầy nhom hơi gù với khuôn mặt nhăn nheo, không khác gì những ông già bình thường.

Trên ngón tay của ông ta đeo một ngọc lục bảo màu xanh đậm không mấy nổi bật, chỉ một số ít người biết, chỉ riêng giá của ngón tay thôi cũng đủ có giá trị bằng 50% của bất kỳ ai trong sáu tập đoàn lớn!

Phòng hội nghị được đẩy ra xa, vị thành niên bước vào. Niềm kiêu hãnh trên khuôn mặt hắn đã biến mất từ lâu.Hắn ta khiêm tốn và cúi đầu trước ông lão, thì thầm.

- Trưởng lão, Ưng Nhãn đã đến.

Đôi mắt dường như đang buồn ngủ của ông lão vẫn còn nửa gà gật, không có tiếng đáp lại, chỉ ừm nhẹ một tiếng.

Chẳng mấy chốc, Ưng Nhãn cũng bước vào phòng. Hắn liếc nhìn thanh niên đang đứng đằng sau ông lão, lúc này không còn một chút tự kiêu nào trên mặt. Hắn chỉ liếc nhìn một cái, rồi quay đầu lại và nói với ông lão:

- Trưởng lão, ta đã chuẩn bị thông tin Ngài cần.

Nói rồi đưa tài liệu trong tay cho ông lão.

Nhưng lão không cầm.

Thiếu niên liền khéo léo cầm lấy và đặt nó một cách trân trọng trên bàn trước mặt ông lão.

Lão im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

- Các vị, trong vài ngày nữa sẽ là Hội nghị Trưởng Lão. Mỗi lần tổ chức hội nghị Trưởng Lão không gì khác hơn là thảo luận về thứ tự xếp hạng. Dựa trên biểu hiện của chúng ta ở quận thứ chín trong sáu tháng vừa rồi thì các vị nghĩ chúng ta xếp thứ mấy?

Nghe hỏi, cả sáu người đang ngồi ở đó khuôn mặt hơi thay đổi, một phụ nữ có thân hình đẫy đà trong số họ ngay lập tức nói:

- Trưởng lão, không thể đổ lỗi cho chúng ta được, có trách thì trách người Trưởng Lão mới nhậm chức. Hắn ta không làm gì sau khi nhậm chức, lại còn đuổi việc sáu thành viên của chúng ta, hơn nữa còn giam cầm ta trong ngục tối. May mắn thay, có Trưởng Lão Ngài tới thả ra. Nếu không, sức mạnh của quận thứ chín của chúng ta sẽ còn mỏng hơn.

- Đúng đấy!

Một người đàn ông vạm vỡ khác nói với giọng khàn khàn:

- Trưởng lão, chúng ta đã cố gắng hết sức để phát triển rồi, nhưng sau khi Trưởng Lão mới nhậm chức bãi nhiệm sáu thành viên của hội, rõ ràng là trong nhiệm kỳ của mình nhưng lại chẳng làm gì. Khu vực số chín của chúng ta trước đó bị xâm hại, hắn ta cũng hoàn toàn phớt lờ, khiến chúng ta thiệt hại nặng nề. Nếu không phải do hắn ta, thì khu thứ chín của chúng ta chắc chắn sẽ có thể duy trì danh tính là khu thứ chín, thậm chí có thể có sự gia tăng!

- Nói rất đúng!

Một người khác ngay lập tức đồng ý, nói:

- Trưởng lão, nếu Ngài không đến kịp, khi thứ chín của chúng ta không có được sự chỉ dẫn sẽ trở nên hỗn loạn hơn, thậm chí có khi còn bị lấy ra làm lót đường cũng nên. Mặc dù những ngày nay đã tu luyện thêm nhiều người mới đến tiềm năng, nhưng sau tất cả, thời gian quá cấp bách, ta tin rằng trong hội nghị Trưởng Lão tiếp theo, chúng ta chắc chắn sẽ có thể khôi phục lại thứ hạng của khu thứ chín...

Ông lão khẽ giơ tay, ra hiệu những người khác đang định phát biểu ta kiến, nói một cách thờ ơ:

- Trưởng Lão tiền nhiệm mang trong mình trách nhiệm trọng đại. Ta biết, nhưng trong thời gian ta kế vị, các vị đã hoàn thành nhiệm vụ ta đưa ra?

Mọi người sững sờ và đưa mắt nhìn nhau, ai nấy cũng sầm sì mặt mũi xuống.

- Các vị là thành viên, vậy mà lại thể hiện sự thờ ơ như vậy. Ta rất thất vọng, và Nghị trưởng đại nhân cũng rất thất vọng!

Ông lão hờ hững nói.

Khi họ nghe thấy hai từ "Nghị trưởng", sắc mặt của mọi người hơi thay đổi, một chút sợ hãi hiện lên trong mắt họ, kính hãi nhiều hơn là tôn trọng.

- Thứ hạng lần này chắc chắn sẽ giảm.

Ông lão chậm rãi nói:

- Tuy nhiên, niệm tình về ảnh hưởng xấu của Trưởng Lão mới nhậm chức, ta sẽ cố gắng hết sức gánh bớt trách nhiệm trong lần này! Tuy nhiên, ta hy vọng rằng trong hội nghị Trưởng Lão tiếp theo, các vị đừng khiến ta khó xử nữa, ta khó xử thì các vị cũng sẽ khó xử đấy, biết chưa?

Tất cả họ đều đồng lòng hô to:

- Rõ.

- Được rồi.

Đôi mắt của ông lão khẽ rung lên, liếc nhìn đám đông và ra lệnh cho Ưng Nhãn ở bên cạnh:

- Đưa tài liệu cho mọi người, các vị, đây là tài liệu mới nhất của khu thứ tám và khu thứ mười một đã đối đầu với chúng ta trong suốt sáu tháng vừa rồi. Các vị hãy xem xét kĩ về sự tăng trưởng số lượng Luyện Kim Thuật Sĩ tam tinh và tình trạng của một Ma Dược Sư ngũ tinh mới được sinh ra ở khu vực số tám.

- Ma Dược Sư năm sao mới xuất hiện ở khu vực thứ tám?

Đám đông giật mình và lập tức lấy tài liệu và đọc.

Ông lão chậm rãi nói:

- Khi hội nghị Trưởng Lão lần này kết thúc, ta chuẩn bị đi công chiếm phố Rayark ở quận phía Đông, là tổ tiên của Gia tộc Mos tập đoàn Huasheng. Nếu có thể chiếm được nơi đó, thì coi như có thể chặn được họng của Gia tộc Mos. Bằng cách này, có thể bù đắp những mất mát do Trưởng Lão mới nhậm chức mang lại...

Nói đến đây, một cơn gió lạnh đột ngột thổi từ bên ngoài tới khiến nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ nhiệt, lạnh buốt.

Ông lão khẽ cau mày, đang định ra hiệu cho cậu thiếu niên đóng cửa lại. Đột nhiên lão cảm thấy một lòng bàn tay lạnh buốt đặt trên vai, đồng thời, một giọng nói rất nhàn nhạt vang lên bên tai mình:

- Các vị đang nói về ta sao?