← Quay lại trang sách

Chương 674 Tuổi Tác

Nghe thấy lời này, mọi người đều sốc và nhìn ra ngoài. Chỉ thấy phía sau ông lão, không biết tự khi nào đã xuất hiện một bóng hình cao lớn. Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, sáu thành viên của bàn hội nghị đột nhiên mở to mắt và nói trong sự kinh ngạc:

- Là Ngài!

Họ không ngờ tới sẽ gặp được Trưởng Lão tiền nhiệm ở đây. Hắn ta chẳng phải đã bị Nghị Trưởng ban bố lệnh truy nã rồi sao. Ấy vậy mà còn dám xuất hiện hiên ngang ở đây?

Lúc này có người chú ý đến Trưởng Lão tiền nhiệm không phải đến một mình. Ở bóng tối đằng sau lưng ông còn có một bóng hình đang đứng như ma quỷ. Từ đường nét cơ thể của người đó có thể đoán được đó dường như là một người phụ nữ, giống như hình với bóng của hắn ta.

Ông lão cảm thấy bản thân như bị một con mãnh hổ cao cao tại thượng nhìn từ trên xuống, giống hệt như thể chỉ cần một chút khác thường cũng sẽ gặp phải sét đánh. Nhưng lão không hoảng sợ, vẻ mặt vẫn như cũ, đôi vai bất ngờ chuyển động cùng một tiếng kêu cứng ngắc giòn tan phát ra trong xương mình. Lão tin điều này không những có thể làm lung lay đối phương mà còn có thể sử dụng để làm bị thương người này. Dầu sao, cũng không phải ai cũng có thể đặt bàn tay lên vai hắn một cách tuỳ tiện thế.

Tuy nhiên, ngay sau khi sức mạnh tăng lên, lão vẫn cảm thấy vai mình chìm xuống, lòng bàn tay đặt trên bản thân như sức nặng của một ngọn núi khổng lồ đè nghiến, không chỉ tiêu trừ đi phần sức lực vừa bùng nổ đó mà còn trực tiếp nghiền nát vượt qua nó. Nội lực truyền qua khiến chân ghế của lão đang ngồi vỡ ra. Cơ thể lão rung lắc, cảm thấy hơi ngột ngạt trên ngực, có cảm giác hơi khó thở.

Ông lão kinh hoàng và không thể không quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một chàng trai trẻ anh tuấn trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, với vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt đen như thể đang nhìn vào bàn hội nghị trước mặt, lại như thể đang từ cao nhìn xuống ông ta.

- Ngươi là ai?

Ông lão không khỏi kinh ngạc trong lòng, bật thốt lên.

Nghe thấy ông lão mở miệng, thanh niên bên cạnh hét lên:

- Đồ khốn, gỡ bàn tay bẩn thỉu của ngươi xuống, ngươi là ai? Sao lại dám đột nhập vào đây, ngươi muốn chết...

m thanh của từ "chết" chưa được nói ra cho tròn âm, bỗng chợt trở nên méo nó.

Từ “chết” còn chưa được phát ra tròn âm hắn liền thấy cổ mình ta bị bóp nghẹt, một người đàn ông đầu trọc đeo mặt nạ lướt xoẹt từ bên ngoài vào, mang một cái túi đen lớn trên lưng, bóp nghẹn cổ họng của thanh niên như một con gà con, ép giọng xuống nói.

- Tiểu quỷ, thử nói lại câu vừa rồi xem?

Cổ họng và khí quản của thanh niên bị ép, mặt đỏ ửng tía tai và hắn không thể thở được. Tại thời điểm này, đừng nói tới việc phát âm trôi chảy, ngay cả việc nói cũng trở nên khó khăn.

- Các vị, đã lâu không gặp, các vị có nhớ ta không?

Giọng của Đỗ Địch An nghe thật buồn tẻ, không phát hiện ra bất cứ tia cảm xúc nào.

Sáu người có mặt tại đây đều là thành viên của Tòa Thánh Hắc Ám, đã trải qua hàng trăm trận chiến trong ma sát với Toà Thánh Quang Minh. Lúc này, ai nấy cũng đều nhìn rõ mồn một ông lão đã bị Đỗ Địch An khống chế, điều này khiến họ chấn động không hề nhẹ. Sau khi ông lão nhìn có vẻ như rất bình thường này lên nắm quyền, ngay cả kỵ sĩ vĩ đại chặt đầu nhiều kỵ sĩ Quang Minh cũng chỉ cần nghe tiếng xương trên người ông kêu thôi cũng chứa một sức mạnh đáng sợ khiến người ta lạnh tóc gáy. Nhưng tại thời điểm này, lại bị Đỗ Địch An dễ dàng kiềm chế lại!

Nghĩ về khả năng của sự hiện diện trắng trợn của người này ở đây, mọi người chỉ cảm thấy tê da đầu. Đây là nhân vật mà Nghị trưởng ra thông báo truy nã. Vậy mà bên kia lại dám xuất hiện ở đây, ắt hẳn phải có khả năng diệt trừ bọn họ nên mới to gan như vậy!

- Trưởng … Trưởng Lão, tất cả mọi người chúng ta đều nhớ Ngài rất nhiều.

Một người đàn ông trung niên với bộ mặt râu ria xồm xoàm nở một nụ cười “tự nhiên”, nhưng cơ bắp cứng nhắc trên khuôn mặt khiến nụ cười này có chút miễn cưỡng.

- Phải đấy, Trưởng Lão, tất cả chúng ta đều rất nhớ Ngài.

Một người đàn ông vạm vỡ khác lập tức phụ họa theo.

Nghe hai người họ nói vậy, khuôn mặt ông lão có vẻ điềm tĩnh lại bắt đầu dậy một đợt sóng lớn. Không ngờ chàng trai trẻ này cũng là Trưởng Lão tiền nhiệm mất tích lại dám xuất hiện ở đây.

- Biết tất cả mọi người nhớ nhung, vì vậy ta đã trở lại.

Biểu hiện của Đỗ Địch An rất thờ ơ và tự nhiên.

- Ta vừa nghe các ngươi nhắc đến sự việc trong Hội nghị Trưởng Lão. Ta có nhớ mang máng rằng mình đã có lời hứa từ nửa năm trước. Sau nửa năm, ta chắc chắn sẽ biến khu thứ chín của chúng ta trở thành khu thứ năm đổ lên. Chẳng hay các vị có còn nhớ không?

Nghe vậy ông lão liền sững sờ, sáu thành viên cũng sững sờ theo rồi đưa mắt nhìn nhau.

Họ tất nhiên nhớ điều này, nhưng sau khi Đỗ Địch Anbiến mất, họ đã lấy nó làm trò đùa và coi như là lời nói viển vong của người mới nhậm chức nên chẳng ai quan tâm. Dầu sao, kiểu chuyện như thế này đã rất phổ biến. Khi mới nhậm chức, ai cũng sẽ hứa rồi đặt ra những mục tiêu cao, nhưng những mục đích ấy không gì khác hơn là một phương tiện để nắm lấy nhân tâm. Khi họ đã lên chức được một thời gian dài, nền tảng cắm rễ sâu và dần trở nên vững chãi hơn thì có ai dám nhắc đến cái “mục tiêu” mà họ từng hứa năm xưa khi nhậm chức chứ? Trừ khi người đó chán sống.

- Những lời ta đã nói ra ta sẽ làm bằng được. Cuộc họp Trưởng Lão lần này ta sẽ tham dự.

Đỗ Địch An bình tĩnh giảng giải.

Nghe những lời này của Đỗ Địch An, Kacheek không khỏi không bí mật bĩu môi trong lòng, để nói ai là người không đáng tin nhất, trong suy nghĩ của hắn, Đỗ Địch An chắc chắn là xếp số một, đây không phải là một người nói ra lời hứa là có thể thực hiện nó, mà chỉ là một kẻ không lợi ích trước mắt sẽ không bắt tay vào làm.

Sáu người nhìn Đỗ Địch An sững sờ, phải mất một lúc sau, người đàn ông phụ họa theo cùng người đàn ông vạm vỡ phát biểu ý kiến lúc trước mới dè dặt nói:

- Trưởng Lão, Ngài hiện giờ đã nghỉ hưu và không còn là Trưởng Lão của khu thứ chín của chúng ta nữa.Trước giờ chỉ có Trưởng Lão mới được tham gia, ta e rằng …

- Không thành vấn đề.

Đỗ Địch An phủi bằng một câu thờ ơ:

- Trước đây là thế, còn bây giờ chưa chắc đã là vậy.

Người đàn ông vạm vỡ mắt tròn mắt dẹt, cứng họng không thốt nên lời.

Ông lão kinh ngạc khi nghe những gì Đỗ Địch An nói. Lão ta thầm nhủ trong lòng khi nhận thấy sức mạnh khi nãy mà đối phương thi triển, đó chính là sức mạnh của một Thú Liệp giả cao cấp. Có lẽ sẽ có thể so sánh với những con ma vật trong hàng ngũ hàng đầu bên ngoài Cự Bích. Nếu người này cố tính muốn chen ngang cuộc họp, ông ta không thể ngăn chặn nổi. Lão tính toán nhanh trong đầu, nói một cách lịch sự rào trước:

- Không ngờ Ngài đây là Trưởng Lão tiền nhiệm, thật hân hạnh, thật hân hạnh.

- Ừm.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu.

Thái độ này có vẻ hơi kiêu ngạo. khiến ông lão không vui trong lòng, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Lão nói tiếp:

- Mặc dù Ngài đã thoái vị, nhưng vì vẫn canh cánh trong lòng chuyện khu thứ chín, vậy thì chi bằng cùng ta tham gia cũng không …

Đỗ Địch An vỗ vai ông, động tác này đã hoàn toàn ngắt lời đối phương, hắn nói:

- Ngươi nên đứng dậy để nói chuyện với ta.

Ông lão sững người, sắc mặt khó coi hơn hẳn, nhưng vẫn kìm nén sự tức giận đáp:

- Ta từng này tuổi rồi, luận về lễ nghĩa thì ta ngồi nói chuyện với ngươi không hề thất lễ chút nào!

Nghe vậy cả sáu người đều ngạc nhiên, bao gồm cả thanh niên biết cách thăm dò nét mặt của người khác cũng thầm động trong lòng. Câu nói này tương đương với việc thừa nhận rằng Đỗ Địch An mạnh hơn ông ta, người yếu đuối cần phải cung kính kẻ mạnh, nhưng ông lão lại lấy tuổi tác ra làm lý do, do đó không cần phải hành lễ mà vẫn không bị coi là thiếu lịch sự.

- Đừng lôi tuổi tác ra nói chyện với ta.

Đỗ Địch An nói thẳng:

- Nếu không cháu trai của ta có thể làm tổ phụ của ngươi đấy.

Ông lão sững sờ, không ngờ rằng Đỗ Địch An lại làm bẽ mặt mình một cách thẳng thắn ngang nhiên như vậy. Lão siết chặt nắm chặt tay, trái tim run lên vì tức giận, nghiến răng, thở dốc và từ từ đứng dậy nói:

- Nếu ngươi đã muốn ngồi thì ngồi đi.