Chương 675 Gian Tế
Đỗ Địch An kéo ghế và ngồi xuống ở một khoảng cách khá xa so với bàn, thoải mái dựa nhẹ vào ghế và vắt nghiêng chân. Lúc này, mọi người mới nhìn kĩ bóng dáng người phụ nữ đứng sau lưng hắn, khuôn mặt được che bằng một chiếc khăn lụa đen như khăn quàng cổ, để lộ một đôi đồng tử đen thuần khiết không có một chút màu trắng lộ ra.
Khi nhìn thấy đôi mắt của cái bóng đó, mọi người lập tức cảm thấy run rẩy sợ hãi dựng hết tóc gáy lên, như thể bị một đôi mắt cực kỳ sắc lạnh và nanh ác găm chặt.
- Ngươi, tên là gì?
Đỗ Địch An nghiêng đầu về phía ông già đứng sang một bên nọ.
Nhìn thấy thái độ của Đỗ Địch An như đối với cấp dưới của mình, ông lão nghẹn họng tức giận, trong lòng tức như thể tắt thở, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà không có ý kiến gì, chỉ đáp lại câu hỏi:
- Biệt hiệu của ta là “Xạ Lang.”
- Ai đề bạt ngươi lên chức Trưởng Lão ở khu thứ chín?
Đỗ Địch An liếc mắt nhìn ông ta:
- Là Giáo Hoàng, hay là Trưởng Lão Hình Bộ ở Tu Đạo viện?
Khi nghe thấy hai từ Giáo hoàng, khuôn mặt của ông lão đột nhiên thay đổi, sáu người ở hai bên bàn tròn cũng giật nảy mình, họ có phản ứng nhạy cảm theo bản năng với từ này. Trái tim của lão đập loạn xạ, không ngờ Đỗ Địch An vừa mở miệng nói đã phá vỡ danh tính của mình.
Lão đúng là do Giáo Hoàng lợi dụng quan hệ thông qua mạng lưới của Tòa thánh để xâm nhập vào dây. Lão từng là thủ thư cấp cao nhất của Tòa thánh và hiếm khi lộ mặt trong nhiều năm. Ngay cả người trong Tòa thánh cũng ít ai biết mặt ông ta. Cũng chính vì lý do này mà Giáo Hoàng mới phái lão ta tới, chiếu theo lý thì không ai có thể nhận ra danh tính của lão mới phải.
Lão điều khiển nhịp tim để trở lại với giọng nói lạnh lùng, ổn định như ban đầu:
- Giáo Hoàng nào, ta được chính Nghị trưởng phát ngôn bổ nhiệm, có chăng ngươi trở lại lần này là muốn trở thành Trưởng Lão của khu số chín một lần nữa? Nếu vậy, ngươi vu khống ta cũng không có tác dụng đâu. Việc lên làm Trưởng Lão chỉ khi nhận được sự cho phép của Nghị trưởng mới có thể.
Đỗ Địch An nhìn ông chằm chằm, hồi lâu mới thu mắt về và nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn nói:
- Sau Hội nghị Trưởng Lão kết thúc, ngươi theo ta đến Tòa thánh một chuyến. Đã nhiều năm rồi ta chưa gặp lại Giáo Hoàng.
Ông lão chìm xuống và bắt đầu hắng giọng:
- Ngươi đang nói cái gì vậy, ngươi có biết chúng ta là ai không? Đi đến Tòa thánh để tự chui đầu vào rọ hay là đi bán đứng Tòa thánh? Đi tìm lũ giả nhân giả nghĩa Tòa thánh quang minh nhằm lấy công cầu thưởng?
Đỗ Địch An nói:
- Trong câu nói của ngươi, chỉ có đúng một từ đúng.
Ông lão nhíu mày.
- Sao?
- Lấy.
Đỗ Địch An nói.
- Ta muốn đi “lấy” một thứ.
- Ngươi!
Ông lão tức giận và đáp:
- Ta sẽ không đi với ngươi trừ phi...
- Trừ khi ngươi muốn chết.
Đỗ Địch An nói gọn.
Ông lão nghẹt thở ngay lập tức, cảm nhận sâu sắc được sát ý trong lời nói của Đỗ Địch An. Laco lặng lẽ nghĩ thầm, sĩ diện của bản thân đã đạt đỉnh, chí ít cũng đã rửa trôi được hiềm nghi làm gián điệp.
"Khi đến Tòa thánh, ngươi chuẩn bị nộp mạng đi là vừa!”
Lão ta mẩm thầm trong bụng, chi mong nhanh nhanh chóng chóng đưa Đỗ Địch An đến chỗ chết.
Đỗ Địch An phớt lờ lão ta, quay lại nhìn sáu người, bỗng nhiên ánh mắt quét qua nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong số sáu người họ. Đó dường như là Amy đã bị hắn ta cầm tù. Thật bất ngờ, Đại Ma Dược Sư này lại xuất hiện. Xem tình hình có vẻ hắn được trưởng lão “Xạ Lang” tái trọng dụng.
Hắn không nói gì. Nếu đã như vậy thì trước mắt hắn đang, giữ lại người này ít nhiều cũng có tác dụng. Nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Địch An đang dò xét mình, trái tim của Amy thắt lại và vội vàng cúi đầu xuống, sợ hãi không dám đối diện nhìn vì sợ rằng Đỗ Địch An ghi thù trong lòng truyện lần trước và giam cầm nàng thêm lần nữa trong ngục tối tăm bẩn thỉu.
- Các vị, ta sẽ cho các vị ba ngày để cai trị tất cả các chi nhánh, chuyển tất cả tiền bạc được lưu trữ, giả kim thuật và ma dược đến trụ sở.
Đỗ Địch An biểu hiện bình tĩnh nhưng giọng nói uy nghiêm đến đáng sợ.
Mọi người đều sửng số, sao lại tập trung mọi nguồn lực vào trụ sở? Đây có phải... là cướp toàn bộ tiền dự trữ của khu số chín sao?
Nghĩ đến đây mọi người không thể không nhìn hắn ta trong sự kinh ngạc. Người đàn ông này đang nghĩ gì? Chẳng nhẽ là điên rồi sao?
Đỗ Địch An nói với Ưng Nhãn đang đứng bên cạnh mình:
- Ngươi phụ trách việc này.
Ưng Nhãn nhìn thanh niên đã bốc hơi từ lâu này và cảm giác quen thuộc dần trở lại, nhưng lần này, hắn cảm thấy rằng đối phương có một chút khác biệt. Trước hết, chiều cao của hắn đã thay đổi, cao hơn trước rất nhiều. Điều này không thể thay đổi chỉ bằng mặt nạ thú. Điều này đã cho hắn ta có một dự đoán. Ngoài ra, hắn còn cảm thấy rằng thanh niên này dường như nguy hiểm hơn trước, trong khuôn mặt điềm tĩnh và lãnh đạm đó, dường như đang che giấu một tâm hồn hung bạo.
- Ưng Nhãn nhận lệnh.
Hắn nói rồi cúi đầu.
So với làm việc cho ông lão Xạ Lang, hắn lại tình nguyện làm việc cho Đỗ Địch An hơn. Ngoài trừ việc không được trưởng lão Xạ Lang trọng dụng, hắn đối với Trưởng Lão tiền nhiệm có một cảm giác tin tưởng không thể tả.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu và nói:
- Vào Hội nghị Trưởng Lão ta sẽ trở lại, ồ, nhân tiện, việc ta bị mất tích chắc hẳn đã bị bề trên phát lệnh truy nã rồi phải không?
Nghe thấy vậy tim mọi người giật thót, họ bắt
đầu trở nên hơi lo lắng.
Đỗ Địch An nhìn vào phản ứng của đám đông và bình tĩnh khi đoán được câu trả lời:
- Nếu có hứng thú thì ta không phiền các vị báo cáo lên đâu, nhưng đừng ảnh hưởng đến những điều ta vừa giao, nếu không tự gánh gậu quả.
Nói rồi, quay lưng bỏ đi. Helisha như hình với bóng theo sau. Kacheek thấy vậy cũng buông tay rồi lâp tức rời đi cùng bọn họ.
Đám đông theo dõi ba người rời đi, đến khi những bước chân hoàn toàn khuất tầm mắt mới thở phào nhẹ nhõm như được giải phóng, Amy ngay lập tức nói với trưởng lão Xạ Lang:
- Trưởng Lão, tên khốn này dám xuất hiện, chúng ta sẽ cử người đi truy giết hắn ngay lập tức!
Xạ Lang liếc nhìn nàng, rồi từ từ liếc qua khuôn mặt của những người khác, khẽ thở dài, rồi lắc đầu nói:
- Chỉ với đội quân của khu vực số chín mà muốn giết hắn thì căn bản không thể.
Amy sững người.
- Nếu ta đoán đúng, sức mạnh của hắn đã vượt quá mức Thú Liệt Giả, đủ để cạnh tranh với Giới Hạn Giả của Nội Bích!
Ông lão Xạ Lang chậm rãi nói.
Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe những lời ông ta nói, không ngờ rằng Đỗ Địch An lại mạnh mẽ đến mức đó và hoàn toàn vượt quá mong đợi của họ.
Amy nhanh chóng phản ứng lại, cắn răng và nói:
- Chúng ta có thể sử dụng chất độc, nếu không thể chiến đấu trực tiếp với hắn, thì đánh lén, phục kích hoặc ám sát đều được! Chỉ dựa vào sức mạnh mạnh có tác dụng gì, dù mạnh đến đâu, dám nuốt chất độc ta nghiệm chế ra không?
Xạ Lang khẽ gật đầu.
- Câu này nghe cũng có lý, tuy nhiên, người này giao cho các khu vực khác xử lý sẽ tốt hơn. Chúng ta chỉ cần truyền tin tức của hắn ra ngoài là được.
- Vậy cũng được!
Amy vui mừng.
Ra khỏi thị trấn, Đỗ Địch An đưa Helisha và Kacheek lên ngựa, đi thẳng đến Nguyên Tố Thần Điện, cũng là thành bảo cổ của hắn.
- Thiếu gia, có phải đó là trụ sở của Tòa Thánh Hắc Ám không ( Hắc Ám Giáo Hội)? Họ nói khu thứ chín nghĩa là sao? Ta thấy mọi người ở đó đều phi thường.
Kacheek cưỡi trên lưng ngựa và không thể kìm nén sự tò mò trong lòng liền hỏi Đỗ Địch An:
- Ngài định lợi dụng sức mạnh của Tòa Thánh Hắc Ám để chiến đấu sao?
Đỗ Địch An đáp:
- Đúng vậy.
Kacheek gãi đầu và nói:
- Điều này liệu có quá nguy hiểm không? Những người trong Tòa Thánh Hắc Ám còn xấu xa hơn ta, ta sợ đến lúc đó họ sẽ bán đứng chúng ta mất.