← Quay lại trang sách

Chương 676 Tập Hợp

Làm bất cứ điều gì cũng có nguy hiểm.

Đỗ Địch An điềm nhiên nói.

- Vì vậy, đôi khi phải học cách tận dụng nguy hiểm.

Kacheek lắng nghe một hồi mà bỗng thấy ớn lạnh. Hầu hết mọi người đều sợ nguy hiểm, vì vậy họ có xu hướng hưởng lợi và tránh điều ác.

Người thông minh biết cách ngăn chặn nguy hiểm trước khi chúng xảy ra. Tuy nhiên, thanh niên này lại học cách sử dụng nguy hiểm làm vũ khí cho mình. Một thanh niên mới chưa tròn hai mươi tuổi đã hiểu sâu sắc như thế thật là khó tưởng tượng. Hắn bỗng có cảm giác, Hắc Ám Giáo Đình cũng không có gì quá to tát đối với thanh niên đang đi trước mình này.

"Mặc dù không rõ hắn đang nghĩ gì, ta vẫn hy vọng rằng chiến lược mà hắn tính toán sẽ không thất bại."

Kacheek thầm nhủ, bây giờ hắn ta và Đỗ Địch An đã cùng chung một chiếc thuyền, vả lại ban nãy họ đã kích động các lực lượng của Hắc Ám Giáo Đình, đây không phải là một quý tộc đơn lẻ tầm thường, sức mạnh của nó rất nguy hiểm. Một khi Đỗ Địch An thất bại, hắn không thể tưởng tượng được có bao nhiêu sinh mạng sẽ bị ảnh hưởng và bao nhiêu người xung quanh Đỗ Địch An sẽ chết không toàn thây cùng hắn.

Màn đêm đang dần giăng xuống phủ mờ lối đi, hai người tránh các trạm kiểm soát của ngã tư, vội vã băng qua con đường ngoại ô. Các đường phố được chiếu sáng lờ mờ và sống động trên đường đi. Cuộc sống về đêm tuyệt đẹp vừa mới bắt đầu vào thời điểm này.

Đỗ Địch An kéo dây ngựa, Helisha đang ngồi trên lưng ngựa phía trước, dựa vào tay hắn, hai người kể sát vào nhau, nhưng nhiệt độ cơ thể từ lưng Helisha luôn toát ta hơi lạnh buốt như băng thạch. Hắn cảm thấy nàng đang kích động trong vòng tay của hắn, sự kích động đó đã đi theo Helisha kể từ khi nàng bước ra khỏi Hắc Ám Giáo Đình. Đỗ Địch An hơi lo lắng, liền cúi xuống thì thầm vào tai nàng:

- Hãy kiên nhẫn, đợi vài ngày khi mọi việc hoàn thành, ta để cho nàng có một bữa ăn ngon.

Helisha nghe thấy lời của hắn khiến phản ứng bồn chồn ngày càng rõ ràng hơn, đôi môi đỏ mím lại vẻ cố kiềm chế, để lộ hai chiếc răng sắc nhọn. Đỗ Địch An lẳng lặng liếc nhìn mặt nàng, xốc dây ngựa và tăng tốc. Chỉ sau khi qua sông Moza, sự bồn chồn của Helisha mới dần dần lắng xuống. Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, ngước lên, kéo sợi dây cương dừng lại, giơ ngón tay chỉ vào một chỗ và nói:

- Những người đó là ai?

Kacheek chạy đến phía sau Đỗ Địch An liền thấy nơi hắn ta chỉ ra có một số binh sĩ đang đi lang thang, đột nhiên tức giận nói:

- Thiếu gia, nói ra Ngài đừng giận, đây là những gì quân đội đã làm! Trong hai tháng trước, Quân Bộ đã cử người tới cắm trại ở gần chỗ chúng ta, nói rằng gần đây có ác tặc xuất hiện, nhưng họ lại không đi đâu cả, chỉ ở đây và theo dõi chúng ta!

Đỗ Địch An liền hiểu ngay, không có gì lạ khi giờ giới nghiêm vẫn chưa đến mà lại thấy những người lính tuần tra ở đây, hắn nói:

- Có phải các ngươi đã khiêu khích quân đội không?

Kacheek ngay lập tức đáp lời:

- Chính vì chẳng làm gì họ cả nên ta mới tức. Trước kia có dã nhân tới xâm chiếm, Ngài đã tặng miễn phí một truyền kỳ Thần Thuật cho quân đội để giúp họ đẩy lùi kẻ thù hùng mạnh và tạo dựng uy tín. Bây giờ Ngài biến mất, bọn họ liền trở mặt lại và cắn lại, đúng là lũ khốn kiếp!

Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ rung lên, bỗng hắn nhận thấy một dấu vết của một hương vị khác, ngay lập tức nói:

- Cưỡi ngựa, ẩn xuống.

- Rõ.

Kacheek lập tức cuộn mình xuống dưới ngựa không chút do dự.

Đỗ Địch An ôm lấy Helisha, đi men theo lối xuống bãi cỏ ở phía bên kia của con dốc bên cạnh sông Moza. Nhiệt cảm thị giác liếc nhìn xung quanh mà không thấy lính gác đứng nấp ở vị trí kín đáo nào. Biết điều này, hắn thoáng cảm thấy hoang mang trong lòng. Chẳng mấy chốc, hắn lặng lẽ quét mắt hướng vào lâu đài, liếc nhìn và thấy một số nguồn nhiệt quen thuộc trong lâu đài. Đỗ Địch An lập tức quay qua sân bên ngoài trang viên và nhảy vào đó.

Kacheek đi cùng với Đỗ Địch An, khi đứng dậy khỏi bãi cỏ, hắn vừa nhón chân đi khẽ rồi nói:

- Thiếu gia, không có sự giám sát nào trong sân, chúng ta nên...

Đỗ Địch An đưa tay ra ngăn bước và chỉ xuống đất. Kacheek lập tức nhìn theo, đột nhiên thấy một đường sơn màu xanh lá cây xen kẽ trên bãi cỏ nơi chân hắn ta đang đứng. Kacheek thoáng giật mình, rút chân lại gãi đầu nói:

- Họ quá cẩn thận, trang viên trong nhà còn đặt cơ quan mật thế này.

Đỗ Địch An không nói gì, băng qua đường mỏng và đi thẳng về phía trước.

Kacheek lập tức đi theo sát bước hắn, mon theo dấu chân trước của hắn mà bước.

Greely dựa nhẹ vào ghế sofa trong phòng khách, ngápngắn ngáo dài một cách lười biếng, nghĩ đến việc làm thế nào để hành hạ những tên lính đánh thuê không vâng lời vào ngày mai, đột nhiên nghe thấy một tiếng động lạ từ bên ngoài khiến nàng sửng sốt, hình bóng khẽ rung lên, đồng thời đi đôi ủng vào chân của mình rồi rời khỏi ghế sofa. Nàng bước ra và nhìn về phía bên trái nơi phát ra tiếng ồn bất thường, bỗng nhìn thấy một bóng hình to lớn trong màn đêm.

Khi Greely nhìn thấy sự xuất hiện của cái bóng đó, nàng rõ ràng cảm thấy nhẹ nhõm và nói:

- Kacheeck, sao ngươi lại quay về rồi, thiếu gia không phải bảo ngươi đến Ngoài Cự Bích sao?

Kacheek nhún vai.

- Ta đi cùng thiếu gia trở về rồi đây.

- Thiếu gia đã trở lại?

Greely giật mình.

- Lâu lắm không gặp.

Một giọng nói lặng lẽ đột nhiên vang lên sau lưng Greely khiến nàng giật bắn mình, chỉ cảm thấy toàn bộ tóc mái của mình đang dựng đứng lên, liền bật nhảy lùi lại. Nàng bất chợt nhìn thấy một thiếu niên đứng sau lưng, tóc điểm hoa râm cùng khuôn mặt quen thuộc, nhưng lại vừa lạ lẫm.

Điều làm nàng ngạc nhiên nhất là bàn tay trái của thanh niên đó được phủ một dòng vải, nhưng ở đó vẫn còn một vài gai băng đông lạnh nhô ra như thể mọc trên cánh tay người đó vậy.

- Là Ngài sao?

Sau một thoáng, Greely nhanh chóng định thần trở liền sốt sắng hỏi:

- Ngài vẫn ổn chứ...

Trong khi đang háo hức, vừa bước về phía trước, đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh đến từ phía sau Đỗ Địch Ankhiến nàng đột nhiên dừng lại. Nàng nhìn phía sau Đỗ Địch An, chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh đang đứng đó, hệt như một bóng ma. Đỗ Địch An khẽ gật đầu, bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa, nắm lấy đôi tay Helisha và kéo nàng ngồi lên ghế sofa, rồi ngước lên nhìn Greely nói:

- Gọi tất cả ra đây, ta có chuyện muốn nói.

- Ta hiểu rồi.

Greely nhận lệnh, mắt vẫn nhìn Helisha không thôi, thấy dáng vẻ thân mật của Đỗ Địch An khi hắn nắm tay cô gái kia nàng liền khẽ cau mày và quay lên lầu.

Một lúc sau, một trận bước chân huỳnh huỵch nhanh chóng truyền đến từ sàn nhà.

- Thiếu gia đã trở lại?

- Có thật không?

- Ta đã nhìn thấy, đây là sự thật!

Một vài bóng hình lao nhanh về phía trước. Nicotine là người đầu tiên xuất hiện trước mặt Đỗ Địch An. Mặc dù lưng của ông già này cúi khom về trước nhưng hành động lại lanh lẹ như một cơn gió, cơ hồ không nhìn ra tuổi tác và sự yếu đuối của hắn. Đằng sau hắn ta là Migcan, Zack, và hai huynh muội Gabriel và Heka.

- Thiếu gia, cuối cùng Ngài đã trở lại.

Nicotine thậm chí còn không kịp đi giày, trông rất hào hứng và kích động khi chạy xuống cầu thang.

Đỗ Địch An liếc nhìn đôi chân trần dưới ống quần, khẽ gật đầu với hắn ta, khi đợi tất cả những người còn lại xuống đông đủ, nhìn thấy Noyes liền nói với hắn ta:

- Ngươi ổn chứ?