← Quay lại trang sách

Chương 677 Tro Tàn Lại Cháy

Noyes nghe thấy vậy, đôi mắt liền hơi ướt, trái tim phấn khích ban đầu của hắn đập liền hồi. Hắn biết lý do tại sao Đỗ Địch An lại hỏi vậy. Kể từ khi Đỗ Địch An biến mất khỏi Hắc Ám Giáo Đình, cuộc sống của hắn khổ sở cùng cực. Cho đến một ngày nọ hắn vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của Ưng Nhãn với một nhà lập pháp lớn và biết rằng Đỗ Địch An đã bị truy nã.

Lúc đó hắn ta rất choáng váng, nhân cơ hội trước khi đoàn đội được chuẩn bị bởi Kỵ Sĩ trưởng đến để bắt hắn, Noyes đã trốn thoát khỏi Hắc Ám Giáo Đình ngay tối hôm đó và lẻn vào lâu đài. Có chiếc mặt nạ che chắn, giờ hắn ta lấy lại được danh tính là Noyes, trốn trong lâu đài và chưa bị Tòa Thánh Hắc Ám tìm ra. Nhưng những chuỗi ngày này hơi buồn tẻ và đau buồn, vả lại hắn ta sống trong sợ hãi mỗi ngày, biết rằng một khi mình rơi vào tay Hắc Ám Giáo Đình thì cái mạng của mình sẽ khó bảo toàn, sống không bằng chết. So với nó, nhà tù Kinh Cức hoa có thể được coi là thiên đường.

- Ta không sao.

Noyes cố kiềm lại sự xúc động trong tim, hắn nói:

- Thiếu gia, Ngài không sao chứ, Ngài đừng quay lại Hắc Ám Giáo Đình nhé. Ngài đã bị họ truy nã, một khi quay trở về sẽ bị họ bắt giữ. Lệnh truy nã này là do đích thân Hắc Ám Trưởng Lão ban bố, mười hai khu của Hắc Ám Giáo Đình đều phát lệnh truy nã Ngài …

Kacheek đứng bên cạnh hắn mỉm cười cay đắng nói:

- Ngươi nói muộn rồi.

Noyes ngây người nhìn hắn, sững sờ không hiểu.

- Ngươi có biết chúng ta vừa trở về từ đâu không?

Kacheek mỉm cười cay đắng lần hai.

- Chẳng … chẳng nhẽ … Mấy người đã qua đó?

Noyes trợn tròn mắt, đột nhiên nghĩ về điều gì đó, nhẹ nhõm và nói:

- May mắn thay, mấy người không bị phát hiện, nếu không...

Kacheek thở dài đáp:

- Chẳng những đã tới đó, ta còn cùng thiếu gia vào “dự” Hội nghị Trưởng Lão cơ đấy, lúc đó, có một vài người trông giống như những nhân vật lớn đang ngồi trong cuộc họp.

Noyes sững sờ và không thốt nên lời.

Đỗ Địch An không để hai người họ tiếp tục lãng phí thời gian nói chuyện, lãnh đạm nói:

- Ta nhớ cách đây nửa năm đã giao nhiệm vụ cho các vị, còn ai nhớ mục đích của chúng ta sáu tháng trước là gì không?

Mí mắt của Nicotine khẽ giật lên, hắn ta lập tức đáp:

- Thiếu gia, Ngài hồi đó có dặn dò, hãy hoàn thành nhiệm vụ tương ứng của mỗi người và chờ cơ hội. Đây có phải là lý do cho việc Ngài quay trở lại lần này...

Đỗ Địch An khẽ gật đầu và nói:

- Chính xác, lần này ta trở lại và dự định sẽ thống nhất khu vực Ngoại Bích nội trong vòng nửa tháng. Tất cả các tập đoàn và tất cả các lực lượng sẽ chỉ có một danh hiệu và một chủ nhân trong tương lai!

Nghe lời tuyên bố của hắn, Greely, Nicotine và Noyes đều kinh ngạc, biểu hiện trên khuôn mặt họ hiện ra câu “thật không thể tin nổi”.

Nhưng Đỗ Địch An không cho họ thời gian hoàn hồn, tiếp tục nói:

- Trận chiến lần này mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó, tất sẽ đạt được. Đừng lo lắng quá nhiều về nó. Đây chỉ là một món khai vị. Các ngươi chỉ cần tiếp tục cải thiện lực lượng của bản thân trong suốt thời gian nửa tháng nay là ổn. Ngày mai ta sẽ mang tới một mẻ Thần Dịch. Đây là thứ giúp những Thú Liệp Giả cấp cao vượt qua giới hạn bản thân, nhưng trước đó, các ngươi buộc phải phải đạt đến giới hạn của Thú Liệp Giả đã!

Mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt sững sờ, đầu óc họ ù đi.

Khi Guinness nghe thấy từ "Thần Dịch", vẻ mặt im lặng ban đầu của nàng đột nhiên xao động. Nàng ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An, khẽ nắm chặt tay mình lại. Hắn nhận thấy ánh mắt lạ của nàng, liếc nhìn cô gái chầm chậm nói:

- Guinness, chẳng mấy chốc ngươi sẽ có thể hoàn thành những gì mình luôn muốn làm.

Ánh mắt của đám đông lập tức nhìn nàng.

Trải qua một quãng thời gian chung sống, mọi người đã biết được thông tin từ Kacheek rằng mong muốn của cô gái này là trở về Nội Bích để trả thù tất cả những kẻ đã hãm hại mình.

- Cảm ơn, thiếu gia!

Guinness khẽ cúi đầu xuống và mím chặt môi. Khi Đỗ Địch An nhắc đến "Thần Dịch", nàng liền biết rằng Đỗ Địch An của hiện tại không phải là cậu bé như lần đầu tiên gặp nàng nữa. Mặc dù Thần Dịch không phải là tuyệt mật, nhưng cũng phải là một người đã đạt đến một cấp độ và vị trí cao nhất định mới có quyền được biết.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nghĩ về những bảo vệ bên ngoài liền nói:

- Đám lính canh đang giám sát các ngươi ở bên ngoài là sao vậy?

- Ngài đã biết rồi?

Greely ngập ngừng, không ngờ Đỗ Địch An chỉ mới trở lại đã nhận thấy điều bất thường này. Nàng do dự một hồi rồi đáp:

- Theo thông tin ta lấy được thì những người lính đang giám sát chúng ta chính là người của nhà họ Mier và chuyện này ít nhiều có liên quan tới gia tộc bọn họ.

- Gia tộc Mel.

Đỗ Địch An nheo mắt.

Greely nói:

- Cấp trên của những binh sĩ này từng là bộ cũ của Gia tộc Mel, hơn nữa trong những ngày này, ở phía tây của khu thương nghiệp, Gia tộc Mel đã di cư và định cư ở đó, dường như họ đã sẵn sàng để bắt đầu phát triển trở lại.

- Đây là nhìn thấy ta không ở đây nên mới tro tàn lại cháy!

Đỗ Địch An gật đầu, một tia lạnh lung ánh lên trong mắt hắn.

Nicotine ngay lập tức nói:

- Thiếu gia, ta có tội, xin Ngài thứ tội!

Nói rồi hắn ta cúi gập mình xuống ngay lập tức.

Đỗ Địch An nhíu mày.

- Nói.

Nicotine thật cay đắng và chân thực kể:

- Thiếu gia, nhiệm vụ mà Ngài đã giao cho ta trước đây, e rằng sẽ khó hoàn thành, ta đã trồng lá dâu và các loại cây khác mà Ngài yêu cầu, nhưng hai tháng trước, cơ sở trồng trọt của ta bị cưỡng bán cho một nhóm người, thậm chí chính quyền địa phương thực sự đã phê duyệt nó, vì vậy... những điều Ngài yêu cầu ta làm giờ đã không còn lại gì …

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đỗ Địch An, hắn ta đè giọng xuống hỏi:

- Có phải Gia tộc Mel làm việc đó không?

Nicotine cảm thấy sự tức giận của Đỗ Địch An và trả lời một cách lo lắng:

- Hồi bẩm thiếu gia, sau sự việc ta đã đi điều tra, quả thực là có bàn tay của Gia tộc Mel tham gia vào.

Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn hắn và nói:

- Fulin không giúp đỡ gì trong chuyện này sao?

Nicotine toát đầy mồ hôi lạnh trên lưng, đáp lại ngay lập tức:

- Thiếu gia, ta có đi mời rồi nhưng trong thời gian đó, Fulin tiên sinh bị ốm và từ chối đến thăm. Ta thực sự không thể...

Khuôn mặt của Đỗ Địch An chìm xuống, đôi mắt bỗng sáng quắc lên như mặt nước:

- Là bị ốm thật hay cố tình làm ngơ?

Nicotine đáp:

- Là thực sự bị bệnh. Ta đã kiểm tra từ vị đại phu thăm bệnh cho Fulin tiên sinh, ông ta nói rằng Fulin tiên sinh bị nhiễm bệnh đốm đen và sẽ chết sớm...

Tia sát ý trong mắt của Đỗ Địch An chợt lắng xuống rất nhiều, khẽ gật đầu, im lặng một lúc và nói:

- Trong chuyện này ngươi quả thực có tội.

Trái tim của Nicotine nhảy lên, ông ta lập tức quỳ xuống và nói.

- Thiếu gia xin hãy trừng phạt ta!

- Niệm tình ngươi đã cố gắng hết sức, lần này ta sẽ cho ngươi cơ hội để chuộc lỗi.

Đỗ Địch An nói một cách thờ ơ:

- Ta hỏi bạn, mảnh đất đó đã được bán, thứ được trồng trên đó có còn không?

- Dạ thưa còn.

Nicotine lập tức đáp:

- Gia tộc Mel không biết những thứ đó để làm gì, nhưng nhìn vào khu vực đồn điền rộng lớn của chúng ta thiết nghĩ hẳn là phải có cơ đạo nào đó nên mới chưa phá hủy đi, hơn nữa sau khi mua lại mảnh đất này họ còn giữ lại tất cả những công nhân mà ta đã thuê trước đó.

- Vậy thì tốt.

Đỗ Địch An cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức nói:

- Nếu đã như vậy thì bây giờ hãy triệu tập nhân lực để cướp mảnh đất đó về.

- Bây giờ sao?

Nicotine choáng váng.

Đôi mắt của Đỗ Địch An lạnh lùng vô tận hỏi lại:

- Có vấn đề gì không?