← Quay lại trang sách

Chương 678 Huyết Tinh Xao Động

Nicotine thấy Đỗ Địch An nổi giận, da đầu thắt chặt, nhưng vẫn khăng khăng:

- Thiếu gia, không khó để lấy lại cơ sở trồng trọt, nhưng Gia đình Mel hiện giờ không phải là người chúng ta có thể đối phó, trừ khi Ngài có thể khôi phục danh tính trước đây của mình, nếu không, với mạng lưới của Gia tộc Mel, chỉ cần động quan hệ thì, chúng ta có thể bị bắt vì tội chiếm đất.

- Theo ta, Gia tộc Mel có lẽ lo lắng rằng sẽ không thể kết án chúng ta. Nếu chúng ta cứ cố chiếm giữ căn cứ vào thời điểm này, phần nhiều sẽ bị bắt thóp, sau đó sẽ thiêu rụi chúng ta.

Khi Migcan bên cạnh nghe thấy hắn ta nói vậy, đột nhiên kêu lên:

- Cố chiếm đất? Rõ ràng là họ đã cướp của chúng ta, đã vậy còn ác ý tố cáo sao?!

Nicotine liếc nhìn hắn ta và thở dài.

- Chuyện như thế chẳng có gì bất thường cả.

Migcan thậm chí còn tức giận hơn, nói tiếp:

- Đó là vì ngươi nghĩ vậy, nên cái thế sự ngược đời này mới ngày càng nhiều lên!

Nicotine không biết nói gì, muốn bác bỏ, nhưng lại cảm thấy hắn nói có lý khiến cho bản thân bất giác thở dài.

Đỗ Địch An nhẹ nhàng gõ ngón tay vào tay vịn bằng da thật của ghế sofa, chậm rãi nói:

- Ngươi không cần phải tham gia vào vấn đề này, ý ta là chuyện Gia tộc Mel.

Nicotine sững người và nhìn hắn một cách nghi ngờ.

- Không cần nhúng tay vào chuyện này ư? Tại sao, trừ phi thiếu gia định xuất đầu lộ diện? Điều này nghe chừng không thỏa đáng. Ngài hiện giờ không còn thân phận Thần Điện Đại Sư nên Gia tộc Mel sẽ không nhún nhường dễ dàng như vậy.

- Ta có cách của riêng mình.

Đỗ Địch An vẫy tay ra hiệu.

- Ngươi không cần phải lo lắng, đi đi.

Nicotine lấy làm lạ trong lòng, liếc nhìn hắn, chỉ thấy rằng thiếu niên này vô cùng bình tĩnh, dường như đã lên kế hoạch sẵn. Trong lòng hắn chợt tò mò. Với sự trí mưu của mình, hắn đã thử tất cả các phương pháp có thể thực thi, nhưng không có cách nào giải quyết được vấn đề. Bây giờ Đỗ Địch An và Gia tộc Mel là kẻ thù nguy hiểm của nhau, ngay cả khi có một mối lợi lớn trước mắt, e rằng rất khó để ngăn chặn Gia tộc Mel.

Dù sao thì cũng không ai chờ đợi kẻ thù lớn lên và đến hủy diệt mình hết. Tuy nhiên, bây giờ Đỗ Địch An đã nói như vậy, hắn ta chỉ có thể làm theo.

Khi Nicotine nhận lệnh và rời đi, Đỗ Địch An mới quay mặt đi và nói một cách lạnh nhạt.

- Greely, Kacheek và Guinness, ba người đi với ta một chuyến.

Ba người họ hơi sững sờ và nhận lệnh ngay lập tức.

Đỗ Địch An nói với Noyes:

- Ngươi ở lại để trấn thủ.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Noyes gật đầu kính cẩn.

Đỗ Địch An đứng dậy và bước ra khỏi lâu đài, theo sau là Helisha đi sau hắn như hình với bóng.

- Thiếu gia, vị này là?

Greely nhìn thấy Helisha, người đang theo sát phía sau Đỗ Địch An, cảm thấy tóc gáy mình dựng lên liên hồi, có cảm giác vô cùng bối rối không thể giải thích được nên không thể không hỏi.

Đỗ Địch An thậm chí còn không nhìn lại trả lời một cách lãnh đạm:

- Các ngươi không cần biết hay quan tâm nhiều, chỉ cần đừng tiếp cận nàng ấy ở cự ly gần là được. Mặc dù nàng rất dịu dàng, nhưng lại ghét người lạ. Nếu ngươi tiếp cận, cẩn thận mất mạng.

Cả ba nhìn nhau sững sờ, câu nói ban nãy của Đỗ Địch An Không phải có nghĩa là cô gái này có khả năng giết họ sao?

Mặc dù họ cảm thấy rằng cô gái này không giống người thường, họ tự thấy bản thân cũng là những cường giả cấp bậc cao nhất trong khu vực Ngoại Bích này. Người có thể đánh bại họ chắc cũng không hiếm, nhưng muốn giết chết họ, thì chỉ có một số ít người.

Ánh mắt của Guinness nhìn chằm chằm vào lưng kẻ bí ẩn một lúc, luôn cảm thấy hình bóng này quen thuộc như đã từng nhìn thấy trước đây, nhưng tạm thời không thể nhớ ra. Nàng nhanh chóng thu lại những suy nghĩ của mình và hỏi Đỗ Địch An:

- Chúng ta sẽ đi đâu?

- Gia tộc Mel.

Hắn đáp gọn.

Cả ba sững sờ.

Đỗ Địch An ra khỏi lâu đài và đi xuống men theo dòng sông Moza.

Kacheek đang định nhắc nhở Đỗ Địch An tránh sự giám sát của những binh sĩ đồn trú, đột nhiên thấy hắn di chuyển theo hướng. Đó rõ ràng là vị trí của người lính đồn trú liền hơi hơi đoán ra được điều gì trái tim bèn thắt lại.

Chẳng mấy chốc, Đỗ Địch An đã dẫn đầu cả hội đến trại đối diện bên bờ sông. Có lều dựng ở đây, cùng với bảy tám người lính đang nướng đồ quanh đống lửa trại ở đây để ăn và uống, thậm chí còn có thêm vài thùng bia rỗng trên mặt đất.

- Thằng nhãi kia, tránh xa ra, đây không phải là nơi ngươi có thể đến.

Một trong những người lính tuần tra trong đám lính gác to tiếng mắt nhìn Đỗ Địch An. Mặc dù vậy trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi sự căng thẳng. Hắn nhận ra một vài gương mặt quen thuộc trong số người đi theo sau Đỗ Địch An, từ lúc họ bước từ trong lâu đài cổ ra đây, đặc biệt là đám Kacheek và Greely. Trong quá trình giám sát, họ đã rất quen thuộc và không thể không biết những người này. Chẳng hay họ đến đây vào đêm khuya là có việc gì.

Đỗ Địch An khẽ giơ tay lên và lạnh lùng nói:

- Giết!

Cả ba sững sờ, nhưng chẳng mấy chốc đã lĩnh hội lại ý của hắn, trong đó có Guinness hiểu ý của Đỗ Địch An đầu tiên và lao ra trước. Con dao găm lạnh lùng quay quay giữa các ngón tay, lia vào cổ binh sĩ vừa lớn tiếng với Đỗ Địch An. Đây chỉ là một bình sĩ bình thường, không kịp phản ứng lại và chết trước khi trả lời.

Kacheek và Greely cũng nhanh chóng phóng ra, trong nháy mắt, tất cả những người lính ngồi bên đống lửa và ngủ trong lều đều bị ba người họ chặt đầu và giết chết, không còn ai sống, tất cả bọn họ đều chết trong một đòn.

Sau khi giết hết lính, cả ba quay trở về trước mặt Đỗ Địch An. Greely mặt tái đi nói với hắn:

- Thiếu gia, chúng ta đã giết họ, nhưng ta sợ quân đội sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

- Chính ta mới là người không chịu từ bỏ.

Đôi mắt của Đỗ Địch An ánh lên sự lạnh lẽo, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn cảm thấy bồn chồn vì sát ý đến từ phía sau mình. Hắn đột nhiên cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, vội vã quay ra và nhìn theo thì, một cơn gió lạnh ùa ra, đập vào người một người lính trên mặt đất, rồi nhặt nó lên và cắn gặm, chính là Helisha người luôn theo sát phía sau Đỗ Địch An.

Cảnh tượng gây chấn động này hoàn toàn làm cả ba người họ ngạc nhiên.

Thấy Helisha cắn vào cổ người lính, cả ba mở to mắt và nhìn cảnh tượng một cách khó tin.

Đỗ Địch An cũng biến sắc, trong lòng dấy lên một chút đau lòng và tức giận, bước ra một bước và đưa chân về phía trước nắm lấy vai của Helisha để ngăn nàng cắn xé, nói:

- Đừng làm như vậy. Loại rác rưởi này không đáng để nàng chạm vào, nàng phải kìm lại!

Sau đó, bật tách hai nhịp tay tạo nên những nhịp ngắn.

Nghe thấy tiếng tay vang lên, chuyển động cắn của Helisha chợt dừng lại ngay lập tức, nhưng khóe miệng nàng vẫn khẽ giật giật, đồng thời cơ thể nàng dường như đang run rẩy.

Thấy nàng như thế này, Đỗ Địch An biết rằng Helisha đang hết sức kiên nhẫn, ngay lập tức đá bay xác chết của người lính mà nàng đang cầm trên tay đi, ngay sau đó liền nhấc người nàng lên và quay đi thật nhanh. Khi hắn đến không gian mở cách xa cơ thể đám lính, hắn dừng lại và đặt Helisha xuống đất. Lúc này, nàng dường như đã lấy lại được bình tĩnh, không còn bồn chồn như trước.

Đỗ Địch An thở phào nhẹ nhõm, quay lại liếc nhìn ba người Greely đi theo, thấy cả ba bọn họ trông có vẻ thất kinh, khẽ cau mày và nói một cách lạnh lùng:

-Tốt nhất là đừng rò rỉ những thứ ngươi nhìn thấy ở đây.

Kacheek định thần lại và gật đầu nhanh chóng để đảm bảo sẽ giữ kín miệng. Cuối cùng hắn cũng hiểu cảm giác rờn rợn của mình khi gặp cô gái này. Đây tuyệt đối không phải là một cô gái bình thường.

Sự phấn khích khi ăn đồng loại khiến hắn cảm thấy lạnh buốt từ tận đáy lòng.