Chương 679 Thị Trấn Ô Cảng
Sau khi nhìn thấy cảnh Helisha ăn xác người lính, Greely, Guinness và Kacheek vô thức lùi về sau Đỗ Địch An vài mét và không dám đến gần Helisha – người luôn theo sát hắn như hình với bóng. Họ đã nhìn thấy vô số người hung dữ, nhưng chưa bao giờ thấy người nào khát máu và tàn nhẫn như vậy, hơn nữa từ cảnh khi nãy mà phán đoán, dường như ngay cả Đỗ Địch An cũng không thể đàn áp cô gái này hoàn toàn.
Cả ba câm như hến, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi rời sông Moza, Đỗ Địch An dừng lại và nói với Greely:
- Việc ta bảo ngươi tập hợp lính đánh thuê làm đến đâu rồi?
Greely không biết Đỗ Địch An hỏi như vậy vào lúc này có ý gì, nhưng vẫn báo cáo một cách trung thực:
- Do sợ thu hút sự chú ý của quân đội và các lực lượng khác, chúng ta chỉ tuyển mộ bí mật trong nửa năm này được gần tám ngàn người, trong đó có khoảng bảy mươi lính đánh thuê tại cấp độ Thú Liệp Giả sơ cấp, bảy người ở cấp độ Thú Liệp Giả trung cấp, hai Thú Liệp Giả cấp cao...
Đỗ Địch An nghe đến đây liền chẳng đợi nàng nói hết:
- Cho ngươi nửa tiếng, gọi cho họ và gặp nhau tại quảng trường Les.
Greely sững người, vội nói:
- Thiếu gia, ta e nửa tiếng...
- Ngươi không cần phải triệu tập tất cả, được bao nhiêu tính bấy nhiêu.
- Rõ.
Greely thở phào nhẹ nhõm, đáp lại một tiếng rồi liếc nhìn Đỗ Địch An và nói:
- Ta đi ngay nhé?
Hắn ừ một câu.
Greely ngay lập tức cáo từ, quay lại và rời đi, hình bóng biến mất trong màn đêm.
Sau khi Greely rời đi, Đỗ Địch An đưa Kacheek và Guinness đến nơi gặp mặt ngay lập tức.
Khi Đỗ Địch An và những người khác đến quảng trường Les, hàng ngàn người đã tập trung tại quảng trường xa xôi hơn này, đứng rải rác trên quảng trường và đang bàn tán nói chuyện. Nhìn thấy cảnh ồn ào này, Đỗ Địch An cau mày và nói:
- Đây là do các ngươi quản lý sao?
Guinness đang đứng bên cạnh Kacheek biết Đỗ Địch An nói mình. Đôi môi nàng khẽ món chặt, tiến lên một bước và nói.
- Ta sẽ đi chấn chỉnh ngay lập tức.
Nói rồi thấy Đỗ Địch An không phản ứng lại, ngầm hiểu ý hắn, liền rời khỏi chỗ đứng và bước đến trước quảng trường nói rõng rạc xuống bên dưới:
- Yên lặng!
Hàng trăm người ở phía trước quảng trường nghe thấy giọng nói của Guinness, ngay lập tức bỏ cuộc thảo luận, im lặng, trong khi những người ở phía sau vẫn thì thầm, nhưng sớm nhận ra sự kỳ lạ ở phía trước, dần dần ngưng nói chuyện, dậm chân nhìn về phía trước.
- Thuộc hạ chào đội trưởng Guinness.
Ba hình bóng chợt lóe lên trong đám đông, hết mực cung kính với Guinness.
Guinness nói lạnh lùng:
- Gọi cho tất cả mọi người, xếp hàng chờ lệnh.
Cả ba kính cẩn nói:
- Rõ.
Quay trở lại đám đông, một lát sau, hơn một chục bóng hình trong đám đông lướt qua. Đám đông lỏng lẻo ban đầu được dẫn dắt bởi hàng chục người này, từng người một tạo thành một đội hình khổng lồ.
Lúc này, có tiếng bước chân bên ngoài quảng trường, chính là Greely - người đã dẫn một đội gồm hàng trăm người đến nơi.
Quảng trường ồn ào ban đầu im lặng ngay lập tức, những người qua đường đi ngang qua nhìn thấy cảnh vội sợ hãi tránh xa và không dám đến gần. Guinness nhanh chóng băng qua đường giữa hàng trong đám bình sĩ, quay trở lại về phía trước Đỗ Địch An cúi đầu và nói:
- Thiếu gia, đã chỉnh đốn xong xuôi, chúng ta chờ lệnh điều động của Ngài bất cứ lúc nào.
Đỗ Địch An nói:
- Ngươi truyền lệnh của ta, tất cả mọi người sẽ xuất chinh với chúng ta, tối nay đưa Gia tộc Mel tắm trong biển máu!
Trái tim của Guinness như thắt lại nhưng không dám trễ nải công việc, lập tức đáp:
- Rõ.
Sắc mặt Kacheek thoáng thay đổi, một trận chiến lớn như vậy, rõ ràng không đơn giản như một cuộc biểu tình, đêm nay phần nhiều sẽ có một cơn bão đẫm máu làm kinh động toàn bộ khu vực Ngoại Bích!
Hắn có chút lo lắng trong lòng. Với sức mạnh của họ hiện giờ, không khó để bắt được Gia tộc Mel, nhưng sau khi đánh hạ họ thì rắc rối mới thực sự bắt đầu. Dù sao đây cũng là một quý tộc cổ đại với danh tiếng hiển hách. Họ có một mạng lưới rộng ở Ngoại Bích, thậm chí cả trong quân đội và Giáo Đình cũng đều có người của nhà họ. Những người này nắm giữ quyền lực cao, chỉ cần xúi giục vài câu là các lực lượng khác sẽ xơi tái bọn họ.
Nhìn vào bóng lưng của Đỗ Địch An, hắn ta bồn chồn muốn nói nhưng lại thôi, nhưng sau khi nghĩ thêm, thanh niên này hoàn toàn khác biệt so với hắn ta. Mặc dù hắn còn trẻ và ở độ tuổi phù phiếm, nhưng hắn lại biết nhẫn nhịn và xảo quyệt hơn con cáo tám mươi tuổi. Hắn chắc chắn không phải là một người bốc đồng.
Nghĩ đến đây, Kacheek từ từ lắng xuống.
Trong khi hắn đang suy nghĩ viển vông thì, Guinness đã trở lại phía trước quảng trường, hít một hơi và nói lớn:
- Tất cả mọi người, tối nay sẽ theo ta đưa Gia tộc Mel tắm trong biển máu, chính thức xuất chinh!
Câu nói vừa được thốt ra khiến những người qua đường đi từ xa nghe thấy nó, sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức. Tất cả lính đánh thuê đều choáng váng, nhưng nhanh chóng sôi sục, đồng thanh hô lên rất mạnh mẽ.
Greely trở lại với Đỗ Địch An và nói.
- Thiếu gia, thời gian rất eo hẹp, ta chỉ có thể tập hợp từng này người, không biết liệu có đủ không.
- Đủ rồi.
Đỗ Địch An nói:
- Ngươi thông báo cho Guinness, để nàng dẫn đội, chúng ta sẽ đi trước.
Greely sững sờ.
- Ngài định đi trước?
Đỗ Địch An không trả lời, chỉ quay người bỏ đi.
Kacheek chẳng biết nói gì, theo sau ngay lập tức.
...
Thị trấn Ô Cảng, Gia tộc Mel.
Thị trấn Ô Cảng là khu vực phía tây của khu kinh doanh nổi tiếng với hải sản. Có một hồ nổi tiếng tên là Blue Lake. Mặt hồ có diện tích cực kì rộng lớn, hồ nước trong vắt, và có rất nhiều loài cá quý hiếm cũng như cực kì ngon. Người dân sống ở thị trấn này đã sống bằng nghề đánh cá qua nhiều thế hệ. Nghề đánh cá đã được truyền lại cách đây hàng trăm năm. Đã từng có người nói rằng, người dân từ Ô Cảng không những biết đi mà còn biết bơi. Cách hình dung bóng gió này nhằm mô tả bản chất hòa tan trong nước tự nhiên của người dân Ô Cảng.
Ở vị trí trung tâm thịnh vượng nhất ở giữa thị trấn, có ba tòa nhà dễ thấy nhất. Đầu tiên, dĩ nhiên là Nhà thờ Cầu phúc, ban phước lành của Giáo Đình. Tòa nhà là lâu đài thứ hai là của Gia tộc Victor - tiền nhiệm của thị trấn, tòa cuối cùng là của Gia tộc Mel mới được xây dựng.
Ít người biết rằng hai Gia tộc này đã từng là họ hàng xa và tổ tiên của họ đã là thông gia của nhau. Chỉ có điều sau đó, Gia tộc Victor suy tàn nên mất dần liên lạc với Gia tộc Mel. Cho đến nay hai nhà lại hợp nhất với nhau.
- Tiểu thư Melsaya, đợi thêm ba tháng nữa cá ngừ trong ao muối Blue Lake của chúng ta ở Ô Cảng sẽ đến mùa thu hoạch. Dựa trên tính toán thu nhập trước đó, ít nhất sẽ kiếm được mười vạn kim tệ trong năm nay. Số tiền này sẽ dùng để tuyển mộ binh lính và nuôi ngựa. Điều này đủ để giúp tiểu thư đợi thời trỗi dậy trở lại.
Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ lễ phục xẻ tà chữ bát đen ngồi ở đầu kia của bàn nói.
Cái bàn đó dài đến tận sáu mét. May mắn thay, hội trường cực kỳ yên tĩnh để giọng nói của hắn có thể truyền được đến phía bên kia của cái bàn.
Melsaya nở nụ cười trên môi, nâng ly và nói:
- n tình giúp đỡ lần này của mọi người ta sẽ không quên, cả cha ta và ông nội cũng sẽ không bao giờ quên sự giúp đỡ của ngươi lần này. Khi Gia tộc Mel của chúng ta trở về Nội Bích trong nay mai, chắc chắn sẽ mang Gia tộc Victor của ngươi theo.
Đôi mắt của người trung niên sáng quắc lên, như có lửa trong đó, hắn ta lập tức nâng ly và mỉm cười:
- Tiểu thư Saya khách khí rồi. Lệnh tôn có thể sinh ra một người con gái xinh đẹp và thông minh không ai sánh được như cô quả thật khiến người khác phải ghen tị, nào!
Nói rồi hắn nâng ly lên một chút. Mặc dù cách nhau sáu mét, nhưng tầm cao của ly rượu vẫn được kiểm soát chính xác dưới ly rượu của Melsaya. Đây gọi là kính ý.
Melsaya mỉm cười mang chút thờ ơ và nói:
- Khi ta còn nhỏ, ông nội thường nói rằng ông sẽ đưa ta đến Thị trấn Ô Cảng, nói rằng nơi đây phong cảnh đẹp, hải sản rất ngon và đó là nơi tốt nhất để sống cũng như dưỡng lão. Cho đến tận bây giờ thì cuối cùng ta cũng có cơ hội đến đây. Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Ta nghe nói rằng nhiều năm trước, Thị trấn Ô Cảng đã đạt được thỏa thuận với quân bộ để hủy bỏ trưng bình bắt buộc của quân đội ở Ô Cảng.
Jaime tiên sinh quả thực là một địa chủ khôn ngoan!