← Quay lại trang sách

Chương 680 Đánh

Jaime khẽ mỉm cười và nói:

- Đâu dám, đâu dám. Đấy toàn là của cha ta để lại, ông ấy đã già và nghỉ hưu rồi, dạo gần đây cơ thể lại không khỏe. Ông vẫn luôn nhắc và nhớ về George tiên sinh. Thật không may, chỉ tiếc đường đi vất vả, lại xa xôi, kịch bệnh đầy mình. Thật quá ư đáng tiếc!

- Sau này sẽ có nhiều cơ hội.

Melsaya mỉm cười nói:

- Jaime tiên sinh, Gia tộc các ngươi đã quản lý Thị trấn Ô Cảng này từ thế hệ này sang thế hệ khác mà nó lại chiếm được cảm tình của mọi người. Tại sao không đi xa hơn và xin cấp bình quyền?

Jaime chớp mắt, lắc đầu và thở dài:

- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng cha ta quá cứng đầu, chỉ muốn bảo vệ thị trấn nhỏ này và tận hưởng tuổi già của mình. Là con trai ông, ta không thể làm gì khác, nhưng nếu ta có thể quay trở lại khu vực Nội Bích cũng có thể được coi là hoàn thành ước nguyện ấp ủ từ lâu của cha ta.

Melsaya khẽ gật đầu và nói:

- Trở lại khu vực Nội Bích cũng là mong ước của cha ta trong nhiều năm qua. Lúc đó, gia đình Mel của chúng ta và gia đình Victor của ngươi đã bị trục xuất khỏi khu vực Nội Bích vì vi phạm lệnh cấm. Đã nhiều năm trôi qua. Bây giờ, tổ phụ, ông nội và cha ta, tất cả đều mong muốn được trở lại khu vực Nội Bích và lấy lại danh hiệu.

Nàng cất giọng, khẽ cúi đầu, thoáng có một chút phẫn nộ trong giọng nói:

- Tập đoàn tư bản lũng đoạn Mellon, ban đầu được điều hành bởi gia đình chúng ta, đã tìm thấy cơ hội quay trở lại khu vực Nội Bích. Chỉ hận kẻ đáng khinh bỉ đã hãm hại Gia tộc chúng ta bằng cách đê hèn nhất. Kết cục khiến Gia tộc chúng ta phá sản, nếu không thì Gia tộc Mel của chúng ta và tiên sinh Jaime giờ đã quay trở lại Nội Bích rồi.

Jaime lặng lẽ nhìn nàng và mỉm cười.

- Sẽ luôn có cơ hội. Tiểu thư Saya không cần phải khó chịu. Hôm nay cũng muộn rồi. Ta xin phép cáo từ, ngày mai bàn bạc tiếp.

Melsaya ngay lập tức nguôi đi sự phẫn nộ của mình và nói:

- Để ta tiễn ngươi.

- Tiểu thư Saya khách khí rồi.

Jaime đứng dậy và rời đi, cùng với Melsaya cũng đi tiễn, rời khỏi lâu đài của Gia tộc Mel và trở về lâu đài của Gia tộc Victor bên cạnh.

Nhìn bóng dáng của Jaime khuất trong đêm, nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt Melsaya lập tức khép lại, đôi mắt nàng hiện lên màu lạnh băng.

- Đồ chết tiệt, chỉ có mười vạn kim tệ mà đã muốn lên thuyền, mơ mộng!

- Thưa tiểu thư, Gia tộc Victor vẫn chỉ đồng ý chi mười vạn kim tệ thôi sao?

Một người hầu tóc ngắn nhíu mày.

Melsaya thì thầm lạnh lùng:

- Ngư dân nông thôn này có tầm nhìn rất hạn hẹp. Bây giờ Gia tộc Mel của chúng ta gặp rắc rối, nếu hắn ta thực sự có ý giúp đỡ, chúng ta chắc chắn sẽ nhớ đến đại ân của hắn ta, hừ, mười vạn kim tệ tép riu mà cũng muốn lấy quan hệ. Nếu không phải vì hiện tại ngành công nghiệp của chúng ta vẫn chưa được bỏ chặn. Số tiền nhỏ này xếp hàng tặng cho ta ta cũng chẳng buồn liếc đến.

- Tiểu thư nói phải.

Người thị nữ kính cẩn nói.

Melsaya thu ánh mắt về, liếc nhìn cô gái, sự lạnh lùng trong mắt nàng đột nhiên biến mất, thể hiện sự dịu dàng, nói:

- Lisa, chỉ có ngươi là theo ta không rời.

- Dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi tiểu thư.

Lisa khẽ thì thầm.

Melsaya khẽ mỉm cười hài lòng, nắm lấy tay nàng nói:

- Đi vào phòng thôi.

- Vâng, tiểu thư.

Lisa gật đầu.

Hai người dắt tay nhau trở về phòng trên tầng hai. Những người hầu dọc đường thấy hai người, lập tức cúi đầu kính cẩn, nhìn chằm chằm vào những ngón chân, và không dám nhìn lén lên.

Sau khi Melsaya đưa Lisa vào phòng, nàng ngay lập tức đóng cửa lại. Đang định quay lại thì đột nhiên một âm thanh lạnh lùng vang lên từ căn phòng, khiến không khí ngưng tụ lại một chút.

- Không ngờ tiểu thư thông tuệ của Gia tộc Mel lại là một người đồng tính.

Melsaya biến sắc như vừa bị đâm một nhát, giận dữ quát:

- Là kẻ nào!?

Ngay khi những lời đó phát ra, liền nhìn thấy ba bóng hình trên ghế sofa trong sảnh chính của căn phòng. Hai người đứng và một ngồi. Trong đó người đàn ông ngồi dựa vào ghế sofa trong tư thế vắt chân cực kỳ thoải mái. Không có lấy một nụ cười, nhưng đôi mắt thờ ơ dường như lúc nào cũng hiện lên sự châm biếm.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, cơn giận của Melsaya đột nhiên biến mất rút đi như thủy triều, đôi má ửng hồng trở nên tái nhợt ngay lập tức, lòng bàn tay run rẩy chậm rãi di chuyển ra sau lưng, nàng hối hận không nên đóng cửa phòng quá háo hức nhanh chóng như vậy.

- Đưa qua đây.

Đỗ Địch An nói một cách thờ ơ khi thấy cử chỉ khẽ khàng của Melsaya.

Kacheek, người đang đứng ở một bên miệng cười toe toét, hình bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người. Đang định đưa tay ra chộp lấy Melsaya, đột nhiên một cơn gió ập đến, đó là Lisa bên cạnh với tốc độ cực nhanh. Cô gái này không phải là một người hầu bình thường.

Hắn hơi ngạc nhiên và thấy Melsaya đã nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa và định mở cửa ra để gọi giúp đỡ. Hắn ta ngay lập tức cảm thấy tức giận, dùng nắm đấm của mình và tung chưởng đập mạnh vào lòng bàn tay Lisa. Khiến lòng bàn tay như không có xương của nàng bị đập ngược về ngực và liệng cả cơ thể Lisa về phía cửa.

Hắn nắm lấy cơ hội này để ra tay nhanh chóng, nắm lấy vai Melsaya và Lisa vứt đến trước mặt Đỗ Địch An rồi thả họ xuống. Melsaya nhăn mặt vì đau đớn. Lisa vội vàng dìu nàng dậy.

- Tiểu thư, nàng có sao không?

Melsaya cắn môi đau đớn và nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An một cách giận dữ.

- Làm thế nào ngươi có thể ở đây và ngươi muốn làm gì? Ta nói ngươi biết, đây là thị trấn ở Ô Cảng, một thị trấn được quân đội bảo vệ. Nếu ngươi giết ta, quân đội và Tòa Thánh sẽ truy cứu tận cùng vấn đề này. Gia tộc Mel của chúng ta có thất thế đến đâu cũng là một quý tộc. Không ai có thể xâm phạm!

- Xâm phạm?

Đôi mắt thờ ơ của Đỗ Địch An lộ ra một tia ác ý, nói với Kacheek đứng bên cạnh:

- Ngươi chẳng phải rất thích cái đẹp sao, có thích vẻ đẹp này không?

Kacheek liếc nhìn Melsaya, và lắc đầu:

- Ta không thích những người đẹp có tâm hồn độc địa.

- Ta đâu có bảo ngươi phải lấy cô ta. Ý là là “làm” nó.

Đỗ Địch An tức giận nói.

Kacheek gãi đầu.

- Ơ, vậy thì không thành vấn đề.

- Không được!

Lisa đứng lên cạnh hắn ta, nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An rồi nói.

- Ngay cả khi ta chết, cũng sẽ không để ngươi làm tổn thương người phụ nữ này.

Đỗ Địch An nhìn vào gương mặt quen thuộc của nàng, sự giết chóc trong mắt hắn ngày càng mạnh mẽ, cất lời nói:

- Lâu lắm không gặp rồi, Lisa, ngươi liệu đã quên mất ta?

Lisa lạnh lùng nói:

- Tất nhiên ta không quên, rằng tất cả chúng ta đều đến từ Mai Sơn cô nhi viện. Nếu ngươi niệm tìm cũ thì hãy thả chúng ta đi. Chỉ cần ngươi thả tiểu thư ra, chuyện gì ra cũng bằng lòng với ngươi!

- Không được!

Melsaya nói chen vào.

Đỗ Địch An lãnh đạm đáp:

- Niệm tình cũ? Năm xưa khi được nhận nuôi, ngươi đã tìm cách làm hại ta, nói rằng ta là một kẻ câm hòng cướp mất người nhận nuôi. Bây giờ có vẻ như ngươi đã được toàn ý. Nhưng không ngờ rằng trong những năm này, ngươi được nhận nuôi từ một người làm vườn từ trẻ mồ côi về, mà đã trèo lên vị trí người hầu thân tín bên cạnh đại tiểu thư Gia tộc Mel danh tiếng hiển hách. Ta quả nhiên nhìn người không lầm, người có bụng dạ thâm độc thì tiền đồ luôn sáng sủa.

Sắc mặt của Lisa tái đi, vội vàng nói:

- Ngươi nên hiểu được nhận nuôi phải có bản lĩnh thật sự.

- Không sai.

Đỗ Địch An gật đầu.

- Ta đồng ý với nhận định này, do đó muốn sống sót thì cũng phải dựa vào bản lĩnh chân chính.

- Ngươi!

Lisa nghiến răng.

Đỗ Địch An đứng dậy nói:

- Hãy trói chúng lại, đợi mọi chuyện dàn xếp ổn thỏa, sau đó sẽ tặng cho tiểu thư Melsaya xinh đẹp một bất ngờ.

Melsaya mở to mắt và kinh hoàng nói:

- Ngươi rốt cục là đang làm cái gì thế, ngươi điên rồi sao? Chúng ta là quý tộc!

- Quý tộc?

Đỗ Địch An liếc nhìn nàng một cách thờ ơ:

- Có chức tước sắc phong không?