Chương 681 Tàn Sát
Melsaya cắn môi.
Thật vậy, mặc dù gia đình Mel của họ là một trong những quý tộc cổ xưa ở khu thương nghiệp, nhưng... giống như các quý tộc khác trong khu thương nghiệp, họ không được phong chức cấp tước, thân phận của họ trong hộ tịch chỉ là từ "quý tộc" không hơn.
Nhìn vào sự khinh bỉ trong đôi mắt thờ ơ của Đỗ Địch An, Melsaya cảm thấy một sự tức giận đáng xấu hổ dấy lên, nàng nghiến răng đáp:
- Ngay cả khi chúng ta không được phong chức cấp tước thì, chúng ta vẫn là quý tộc! Khi chúng ta trở lại khu vực Nội Bích, chúng ta sẽ được phong tước ngay! Nếu để những quý tộc khác biết rằng ngươi đang đối xử với chúng ta như thế này, chắc chắn sẽ liên hợp lại để truy nã ngươi. Còn nếu bây giờ ngươi dời đi, ta sẽ coi như chưa có gì xảy ra. Ta lấy tôn nghiêm và danh nghĩa của Gia tộc Mel đảm bảo với ngươi!
Đỗ Địch An cười khẩy và nói:
- Quý tộc? Đó chỉ là một con chó dưới tầng lớp quý tộc thực sự. Ngươi có muốn biết tổ phụ của mình là ai không, đợi khi xong việc ta sẽ nói cho ngươi biết.
Nói rồi, hắn băng qua giữa họ và rời đi mà không ngoảnh lại.
Melsaya sững sờ, quay ngoắt đầu lại nhìn Đỗ Địch An với một cơn giận dữ sắc bén trên gương mặt tuyệt đẹp của mình, hét lớn:
- Tiện dân, cái thứ đồ tiện dân trong khu ổ chuột!
“Bộp!”
Kacheek ra tay nhanh như chớp, đập mạnh một cái làm nàng choáng váng ngất lịm đi, rồi quay tay về phía cô hầu gái Lisa bên cạnh rồi xuất chiêu tương tự.
Lisa vội vàng giơ tay chặn lại, nhưng lần này, Kacheek đã sớm có sự phòng bị, hắn dễ dàng lách qua kẽ hở bàn tay để đập mạnh vào gáy đối phương, làm nàng ngay lập tức bất tỉnh.
- Ngươi ở lại đây trông chừng chúng.
Đỗ Địch An với tay ra khỏi cửa và buông một câu.
Kacheek sững sờ hỏi lại:
- Không cần ta giúp sức sao?
Không có câu trả lời. Đỗ Địch An chỉ lạnh lùng khỏi cửa. Các thị nữ đứng ngoài hành lang thấy hắn bước ra khỏi phòng, sững sờ và kêu lên thất thanh.
Đỗ Địch An nhẹ nhàng xoa ngón tay đeo nhẫn, bỗng cảm nhận thấy khuôn mặt vô cảm của Helisha đằng sau mình đột nhiên bắn ra như hai tia lửa đỏ rực khát máu trong đôi mắt tỉnh táo của nàng như thể đã tỉnh giấc.
Nàng phóng tới phía trước như điên dại. Đột nhiên, một tiếng hét thất thanh vang lên từ hành lang, truyền về căn phòng đang khép hờ. Kacheek nghe thấy tiếng hét kinh hoàng này, bỗngnhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh lan khắp cơ thể, một cảm giác lạnh óc khiến hắn tê rần, dường như nếu bước ra khỏi cánh cửa hơi mở đó sẽ gặp ác quỷ xuất lồng, biến thế giới thành nơi luyện ngục.
Máu vương vãi khắp các bức tường ở hai bên lối đi dạo, Đỗ Địch An lặng lẽ bước đi, bỏ lại những xác chết ngổn ngang lộn xộn, dáng bộ chết vô cùng khiếp đảm, cùng lúc đó, một nhân vật nhuốm máu run rẩy lảo đảo và đi theo Đỗ Địch An. Hai người đi về phía trước từ hành lang dài đẫm máu thi thể, bước xuống cầu thang từng bước, đôi ủng hợp kim đặt lên cầu thang gỗ phát ra tiếng cộp cộp.
Tiếng hét trên tầng hai từ lâu đã kích thích những vệ sĩ trong lâu đài. Khi Đỗ Địch An đến cầu thang, hơn một chục Kỵ sĩ mặc áo giáp với huy hiệu của Gia tộc Mel đột nhiên chạy ra ngoài cửa sảnh tầng một, cầm cây giáo theo trông rất khí thế. Họ nhìn vào hành lang thăm dò, bỗng bất ngờ chạm phải khuôn mặt xa lạ. Đồng thời cũng nhìn thấy đằng sau lưng Đỗ Địch An thấp thoáng mái tóc lộn xộn, máu chảy thành dòng từ cằm xuống đang lảo đảo đi như mất hồn.
Các Kỵ sĩ sững sờ mất một lúc, sau đó ai nấy liền lấy lại tinh thần và lập tức lao lên. Một số người trong số họ nhận ra Đỗ Địch An và kêu lên.
“Soạt!”
Helisha ngửi thấy mùi máu, và trước khi những kỵ sĩ này kịp chạy tới cầu thang đã bị đánh bay xuống dưới, Helisha như một bóng ma màu tím, ngay lập tức lao vào các Kỵ sĩ xé xác họ.
Nàng phi nhanh như chảo chớp, móng tay nhọn hoắt của mình dễ dàng cào nát bộ giáp cứng của hiệp sĩ, giống như một con sói đi vào bầy cừu, trong chớp mắt bốn năm Kỵ sĩ đã bị thổi bay, hai Kỵ sĩ khác đang bị nàng bắt gọn trong tay cũng không ngừnghoảng loạn. Họ cố gắng đấu tranh vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra được.
Đỗ Địch An nhận thấy rằng mặc dù Helisha có đặc điểm khát máu giống như Hành Thi, nhưng lại có một sự khác biệt lớn so với các Hành Thi thông thường là khi tấn công lại rất biết cách tránh mũi nhọn từ cây giáo của các Kỵ sĩ.
Tim hắn đập nhanh hai nhịp, chẳng nhẽ nàng vẫn giữ được một phần nào đó ý thức “người” của bản thân?
Phát hiện này khiến hắn có chút phấn khích, chỉ cảm thấy đó là bất ngờ lớn nhất đêm nay!
Chẳng mấy chốc, Kỵ sĩ đến hội trường đã nhanh chóng bị Helisha giết chết. phương thức tấn công của Hành Thi là tấn công sinh vật sống trước, thay vì ra sức cắn xé con mồi và không màng đến hậu quả. Sau khi tàn sát các Kỵ sĩ, đôi mắt khát máu của Helisha chuyển sang thị nữ, quản gia, nô bộc và những người hầu khác trong hội trường. Những người này nhìn thấy vậy đều hết mực kinh hãi và không ngừng run rẩy.
Thấy Helisha lao đến, những người này dường như đã quên đi việc trốn chạy, mà chỉ đứng đó một cách ngu ngốc, nhìn nàng với vẻ van nài, đôi mắt đầy sợ hãi, nước mắt chảy dài trên má, nhưng không có tiếng khóc.
Khuôn mặt của Helisha được phản chiếu trong mắt những người này. Không có sự thương xót trong từng cú đánh. Chỉ có tàn bạo xuất chiêu, không cắt đầu thì cũng xuyên qua ngực.
Các phương thức tấn công đều là một đòn chí mạng, cực kỳ đẫm máu và tàn bạo. Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Địch An không những không cảm thấy quá đẫm máu mà đôi mắt hắn ta còn sáng lên. Hắn nhận ra các đòn tấn công của Helisha khác hoàn toàn với những Hành Thi bình thường. Không phải là không có quy tắc, ngược lại giống như một thợ săn cứng rắn chiến đấu có nghề. Biết rõ những sai sót và điểm yếu của con mồi!
- Có lẽ ý thức của nàng thực sự có hy vọng được phục hồi …
Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn lại tràn đầy hy vọng, chỉ nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng phát ra đập thẳng vào tai, nhưng lại trở nên đặc biệt dễ chịu.
- Chuyện gì thế này …
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo giáp của Thú Liệp Giả vội vã từ ngoài sảnh xông vào. Hắn chỉ mới nói được đến nửa câu liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn máu me bên trong hội trường, cơ quan nội tạng vương vãi khắp người, máu chảy thành dòng giống như huyết tinh địa ngục. Hắn sững người một lúc, khoảnh khắc tiếp theo, hắn chợt cảm thấy một cơn lạnh buốt đến từ bên trái.
Hắn quay đầu cứng ngắc, bỗng đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang rất phấn khích lao đến đang nhanh chóng lấp đầy con ngươi của hắn.
“Phập!”
Đầu hắn đột nhiên bay lên, dòng máu dày như suối chảy ra từ cổ hắn, cơ thể rơi thẳng xuống chỉ trong chớp mắt.
Đỗ Địch An liếc nhìn kiểu áo giáp của người đàn ông trung niên, phát hiện ra đối phương thực sự là một Thú Liệp Giả cấp cao. Hắn không ngờ rằng gia đình Mel bị hắn đánh bại năm đó không chỉ có thể lấy lại năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn, mà còn lôi kéo được một Thú Liệt Giả cao cấp.
Sau khi giết chết người đàn ông trung niên, Helisha đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó và lao về phía bên ngoài hội trường ngay lập tức.
Đỗ Địch An cũng nhảy xuống cầu thang và nhanh chóng đi theo.
Ngay khi rời khỏi hội trường, Đỗ Địch An nghe thấy tiếng bước chân gọn gàng và tiếng áo giáp cọ xát. Chẳng mấy chốc, một nhóm Kỵ sĩ nhận lệnh đã chạy ra khỏi tòa nhà ở góc bên trái của lâu đài bên ngoài hội trường.
Ngay khi những người này đi ra khỏi góc trái của lâu đài, Helisha đã chủ động nghênh đón họ.
Sự giết chóc đẫm máu xuất hiện lại ngay lập tức, và tiếng la hét lại tiếp tục vang lên.
Đỗ Địch An liếc nhìn, quay sang chỗ khác, đôi mắt khẽ nheo lại, đi vào trạng thái nhiệt cảm thị giác, chỉ nhìn thấy những chấm đỏ của các nguồn nhiệt xuất hiện ở xung quanh, đôi mắt hắn tiếp tục quét qua phía bên kia của trang viên. Trong lâu đài cổ, lâu đài cổ này cũng cắm cờ của Gia tộc Mel.