Chương 682 Đồ Sát
Sau khi Đỗ Địch An và Helisha giết những Kỵ sĩ này, lập tức gõ lên thanh kim loại trong tay mình. m thanh này nhanh chóng thu hút sự chú ý của nàng. Khuôn mặt xinh đẹp nanh ác liền lập tức tiến về phía Đỗ Địch An.
Hắn giơ tay và xoa một ngón tay đeo nhẫn, chỉ về phía trước.
Cơ thể Helisha lập tức nhìn theo những ngón tay của hắn, đột nhiên lại nổi lên sự khát máu giết chóc, nhanh chóng lao về phía lâu đài cổ mà Đỗ Địch An chỉ vào, nơi có cắm cờ Gia tộc Mel...
- Người nào...
- Không xong, mau...
Tiếng kêu và tiếng la hét đột nhiên vang lên, hiệp sĩ đang trấn thủ bên ngoài tòa lâu đài không có cách nào ngăn trở Helisha. Kể từ khi nàng thích nghi với độc tính trong Hành Thi, sức mạnh của nàng trở lại trạng thái cực đại ban đầu, hơn nữa lại đang ở trong trạng thái Hành Thi nên không bao giờ bị ảnh hưởng bởi sự kiệt sức hoặc thương tật.
Ngay sau đó, sau khi giết chết Kỵ sĩ trấn thủ, Helisha đâm sầm vào lâu đài, kéo theo một trận mưa tiếng hét hoảng loạn bên trong.
Đỗ Địch An đứng bên ngoài lâu đài và liếc lên, đôi mắt nheo lại, hắn bất ngờ nhảy về phía trước, đáp lên cửa sổ trên tầng hai của lâu đài, giơ tay nắm lấy tảng đá xù xì, lại nhảy lên với sự trợ giúp của lực, bật lên ban công tầng ba.
Một số người trong phòng nhận thấy chuyển động trên ban công và vội vã chạy qua. Khi màn cửa che chắn ban công được vén lên, mấy người họ suýt chút nữa thì vấp ngã. Chỉ thấy một thanh niên khí chất phong nhã đang bay lộn ngược giữa không trung, ngực hắn sụp xuống phun ra một dòng máu, chết ngay tức thì.
Một số Kỵ sĩ ở hai bên nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử của họ siết chặt lai, khuôn mặt lộ rõ sự kinh hoàng. Mặc dù vẫn đang cầm vũ khí trên tay, nhưng lại chần chừ không dám tấn công. Bởi họ biết, người vừa bị liệng vào không phải dạng tầm thường mà là các Kỵ sĩ của Quang Minh Giáo Đình được Gia tộc Mel mời tới! Thật bất ngờ, một nhân vật như vậy lại không làm gì được và đã bị Đỗ Địch An tấn công chết ngay tại chỗ!
Đỗ Địch An bước vào thản nhiên như chốn không người, trông hờ hững lạnh lùng đến sợ, liếc nhìn chiếc giường trong phòng và thấy một người đàn ông trung niên xanh xao nằm trên đó, mái tóc đen điểm chút hoa râm. Đó là đại gia chủ của Gia tộc Mel, Melkenson.
Thương nhân huyền thoại từng khuấy động khu thương nhân nay đang nằm ở đây vì thua lỗ, ở đó có hai bác sĩ mặc áo khoác trắng đứng cạnh và một mục sư cầm một quyển “Kinh thánh - Ban phước” trong tay.
Nhìn thấy thanh niên đang đứng trên mặt đất, mọi người trong phòng đều sững sờ. Thật đáng kinh ngạc khi nhìn vào thiếu niên đột nhập có phần trẻ tuổi quá mức này. Thật khó để tưởng tượng rằng một nhân vật như vậy lại xuất hiện ở khu vực Ngoại Bích, lại còn khá trẻ tuổi đã có thể tiêu diệt các Kỵ sĩ của Quang Minh Giáo Đìn trong một chiêu!
Trong căn phòng im ắng, những tiếng la hét gào thét ở dưới lầu truyền vào tai mọi người, khuôn mặt của họ dần biến sắc. Họ biết rằng kẻ tấn công trong đêm này không đơn thân độc mã.
- Ngươi, là người nào, đây là lãnh địa của Gia tộc Mel!
Một hiệp sĩ trung niên dũng cảm đứng trước mặt Đỗ Địch An nghiến răng nói.
Hắn chỉ liếc nhìn đối phương một cách thờ ơ và đưa tay ra tung một quyền.
Trong cảm giác của mình, hắn ta chỉ như ném một chưởng, nhưng trong mắt của Kỵ sĩ trung niên, lòng bàn tay của Đỗ Địch An gần như biến thành vô ảnh, rất khó để phản ứng lại. Hắn giơ vũ khí trong nỗi kinh hoàng để chặn, tiếng va chạm mạnh vang lên khi lòng bàn tay giáng vào vũ khí. Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy rằng vũ khí trong tay mình giống như bị búa đập, lực chấn động quá mạnh khiến hai tay hắn tê liệt, chân bị đẩy lùi về sau vài bước, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Sau khi Đỗ Địch An đẩy lùi người đàn ông chỉ bằng một cái soải tay, không thèm để ý đến hắn nữa mà từng bước tiến về phía giường.
Hai bác sĩ và linh mục đứng cạnh giường run rẩy vội vàng nhích chân rồi lùi về sau. Vị linh mục này khá lớn tuổi, khoảng chừng sáu mươi, khi lòng bàn tay run rẩy, cuốn sách trên tay ông ta bỗng nhiên rơi xuống, làm những người khác trong phòng sợ hãi, tim càng đập dữ dội. Vị linh mục trở nên tái nhợt ngay lập tức, tự hỏi liệu nên lùi lại hay nhặt sách lên.
Đỗ Địch An đi thẳng lên giường, chầm chậm ngồi xuống, nhìn Melkenson đang bất tỉnh, đưa tay lên vỗ nhẹ vào gò má mỏng manh của ông ta và nói:
- Dậy đi.
Melkenson mơ hồ tỉnh dậy loạng choạng, mở mắt ra và bất chợt thấy một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt mình.
“Là thanh niên đó? Có phải ta vẫn đang mơ?”
Ông ta nghĩ trong đầu rồi lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.
Đỗ Địch An vỗ vào mặt đối phương lần nữa.
- Dậy đi.
Rất tự nhiên như gọi một người bình thường cần thức dậy.
Melkenson cau mày, mở mắt miễn cưỡng, thấy khuôn mặt đó xuất hiện trở lại trong tầm mắt lần nữa liền cảm thấy hơi khó chịu. Đột nhiên, mắt nhìn thấy bác sĩ bên cạnh mình và một số Kỵ sĩ Gia tộc, bất giác rung mình chấn động.
“Không phải là mơ?”
Ông ta lại nhìn chăm chú lần nữa, chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, bất giác ngớ người ra.
"Tộc trưởng, không nhận ra ta nữa rồi?
Đỗ Địch An nhìn hắn.
Melkenson giật mình, mặt hắn đột nhiên thay đổi, vội vàng quay lại nhìn xung quanh, trong một khoảnh khắc bỗng như quên đi nỗi đau trong cơ thể.
- Con gái cưng của ngươi vẫn còn sống.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Đừng lo lắng, Tộc trưởng, không tốt cho sức khỏe của ngươi đâu. Phải phiền ngươi đi một chuyến với ta.
Melkenson phản ứng lại và nhìn Đỗ Địch An với sự khó chịu, nói:
- Ngươi đang cố gắng làm gì, đây là Gia tộc Mel, ngươi dám công khai tấn công giới quý tộc sao? Chẳng nhẽ ngươi muốn mình trở thành kẻ thù của mọi người ư?
- Nếu cần thiết thì làm kẻ địch của tất cả cũng đâu có sao?
Đỗ Địch An thản nhiên nói.
Melkenson như đóng băng khi nghe thấy câu trả lời.
Đỗ Địch An quay sang nhìn hai bác sĩ bên cạnh và nói:
- Mel tiên sinh bị bệnh gì vậy?
Hai bác sĩ nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng từ tầng dưới, sợ hãi khi thấy Đỗ Địch An đang nhìn họ, vội vàng trả lời:
- Là … là chứng gặp ác mộng...
- Sẽ chết sao?
Đỗ Địch An hỏi.
- Cần … cần tĩnh tâm tu dưỡng, sau đó kết hợp với điều trị mới có một tia sống sót...
Đỗ Địch An nói:
- Hai người, cố gắng điều dưỡng tốt cho Mel tiên sinh. Nếu ông ấy có mênh hệ gì thì các ngươi sẽ được chôn cất cùng ông ta, hiểu chưa?
Hai người sợ hãi vã đầm đìa mồ hôi lạnh, gật đầu như gà mổ cơm.
“Đùng!”
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra và một luồng khí đẫm máu xộc vào phòng. Trước cửa là một hình người dính máu, tỏa ra từ trên cơ thể của mình, giống như ác quỷ hiện thân trong địa ngục. Cùng lúc đó những tiếng la hét liên tục bên ngoài, biến mất.
Mọi người trong phòng lùi lại vài bước vì chấn động, nhìn bóng hình đẫm máu kinh hoàng mà không khỏi run cầm cập.
Đỗ Địch An đứng dậy và đứng trước mặt hai bác sĩ.
“Soạt!”
Helisha gầm gừ với các hiệp sĩ bên cạnh mình rồi lao tới.Trong nháy mắt, những Kỵ sĩ đó đã bị nàng xé xác và giết chết, nội tạng và ruột của họ bị phân tán, máu vương vãi lên những đồ trang trí tinh xảo trong phòng.
Đỗ Địch An búng ngón tay.
Bóng hình của Helisha chợt dừng lại, nhưng đôi vai nàng khẽ run lên, như thể cố gắng kiềm chế bản thân. Đỗ Địch An nói với hai bác sĩ ở đằng sau mình:
- Các ngươi ở đây đợi, sẽ có người tới đón các ngươi sớm. Đừng lo, ta sẽ không giết bác sĩ.
Khi hai bác sĩ nghe những lời của Đỗ Địch An, trái tim bị siết chặt bởi nỗi sợ hãi đột nhiên dược chút nghỉ ngơi và vui mừng hẳn, nhưng họ lại lo lắng rằng những lời của Đỗ Địch An không đáng tin, nên trái tâm thái vẫn rất căng thẳng.
Hắn bước đến bên Helisha, nắm lấy hai lòng bàn tay mảnh khảnh băng giá, bước ra khỏi phòng và bước dọc theo lối đi dạo vương vãi đầy các thi hài khắp chốn. Rời khỏi tòa nhà lâu đài và đến cổng bên ngoài trang viên của Gia tộc Mel, đứng cùng Helisha trong đêm. Hắn lấy chiếc khăn trong tay ra và lau vết máu trên má cho Helisha. Nàng trông rất vô cảm, nhưng đôi môi vẫn hơi nhếch lên, để lộ vài phần nanh ác.
Sau khi Đỗ Địch An lau xong máu trên mặt, có tiếng bước chân vọng lại từ xa, chỉ thấy đó là Guinness ở phía trước dẫn đầu, nàng đã chạy tới đây với tốc độ tối đa, theo sau là các đội của mình, chiếm lĩnh những con đường rộng rãi, hùng vĩ.
Từ xa, nàng thấy Đỗ Địch An và Helisha đang đợi ở cửa bỗng giật mình và vội vã tăng tốc,trong lòng thoáng động khi thấy “bóng ma” kia đang đứng cạnh Đỗ Địch An với vũng máu, đặc biệt là trên lòng bàn tay máu tươi vẫn còn, chậm rãi nhỏ giọt xuống đất.
Khuôn mặt nàng hơi thay đổi, nhớ lại cảnh Helisha đã cắn vào binh sĩ trước đó, với một sự căng thẳng không thể giải thích được trong lòng, cô nói với Đỗ Địch An.
- Thiếu gia, chúng ta tới rồi.
Đỗ Địch An dùng khăn lau tay mình và nói một cách thờ ơ:
- Cao thủ bên trong gần như đã được dọn sạch, ngươi đem người tới dọn dẹp nốt những người còn lại đi, nhận tiện gọi Kacheek mang cha con Gia tộc Mel ra đây.
Guinness sững người một lúc, ánh mắt nàng vô tình liếc nhìn trang viên to lớn đằng sau Đỗ Địch An. Ánh sáng bên trong thật sáng chói, nhưng lại dường như rất im ắng và chỉ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt.
Nàng cảm thấy một cơn chấn động chạy qua não, nhưng đây là một quý tộc lớn, vậy mà lại bị Đỗ Địch An “hút máu” sạch sẽ một mình như vậy?!
- Ngươi có nghe ta nói không?
Đỗ Địch An cau mày khi thấy nàng chậm trễ trả lời.
Guinness lúc này mới phản ứng lại và bận rộn nói:
- Ta hiểu rồi, thưa thiếu gia.
Nói rồi bỗng nhớ ra chuyện gì liền hỏi ngay lập tức:
- Vậy những người còn lại thì sao?
- Giết chết.
Đỗ Địch An đáp gọn:
- Ta không muốn thấy bất kỳ tàn dư nào của Gia tộc Mel nữa.