← Quay lại trang sách

Chương 683 Tội Ác

Guinness sững sờ, sau giây lát do dự liền đáp:

- Rõ, thiếu gia.

Sau đó, nàng quay lại và vẫy tay dẫn đầu đội phía sau vào trang viên. Hàng ngàn người, giống như một thủy triều đen, đổ xô vào tất cả các ngóc ngách của trang viên.Trong một khoảnh khắc, những tiếng hét, những tiếng kêu, vang lên từ tất cả các khu của trang viên, mùi máu lặng lẽ lan tỏa và tràn khắp, chỉ có màn đêm vẫn im bặt.

Nửa giờ sau, Kacheek đưa Melsaya và Lisa vẫn đang bất tỉnh ra khỏi trang viên, trong khi Greely hộ tống Melkenson yếu ớt và hai bác sĩ.

Melkenson không hôn mê nhưng cơ thể hắn bị trói vào chiếc ghế dài, vật lộn muốn thoát. Khi được mang ra bên ngoài trang viên, bỗng thấy Đỗ Địch An đứng lặng lẽ trong màn đêm, mặt hắn ta đỏ bừng vì giận dữ và gầm lên.

- Đồ khốn, ngươi nên xuống địa ngục đi!

Đỗ Địch An quay lại một cách chậm chạp, nhìn hắn một cách thờ ơ và nói:

- Tận mắt chứng kiến người của Gia tộc Mel bị tận diệt, có hương vị ra sao Melkenson tiên sinh?

- Súc sinh đáng chết!

Melkenson giận dữ nhìn hắn.

- Ngươi không phải là con người. Ngươi làm vậy sớm muộn cũng sẽ bị phán quyết. Tội lỗi của ngươi mãi mãi không bao giờ rửa sạch được, ngươi đáng chết!

Đỗ Địch An thản nhiên mỉm cười:

- Có ai sống trên thế gian này mà không gây ra vài chuyện tội lỗi? Thần cũng không có cách nào phán xét ta, nói gì đến một con người?

Melkenson siết chặt nắm đấm của mình với sự tức giận, vì dùng lực quá mạnh, hắn ta bị đau dữ dội ở ngực, không ngừng ho dữ dội, đến mức bật ra một chút máu ở khóe miệng.

Đỗ Địch An điềm nhiên nói:

- Đưa hắn đi trước.

- Rõ.

Greely gật đầu, gọi hai tên lính đánh thuê mang theo chiếc giường trượt và đưa Melkenson xuống.

Lúc này, Guinness trở về từ trang viên, theo sau là một đội lính đánh thuê, hộ tống một số lượng lớn người ăn mặc như người hầu, bao gồm một số phụ nữ và trẻ em và cả người già yếu.

Guinness nhanh chóng đến trước Đỗ Địch An, cúi đầu thưa:

- Thiếu gia, những người này xử lý thế nào ạ?

Đỗ Địch An liếc nhìn đám người mà nàng hộ tống tới, khẽ nhướn mày và đáp:

- Ta chưa nói rõ sao, ta không muốn giữ lại tàn dư của Gia đình Mel, dù chỉ một chút!

Guinness tiếp tục:

- Thiếu gia, những người này không phải là thành viên của Gia tộc Mel, những người hầu họ thuê là những người bình thường.

- Ngươi có dám chắc họ không có tình cảm với Gia tộc Mel?

Đỗ Địch An hờ hững nhìn nàng.

Guinness sững người.

- Chủ chết rồi. Không phải đám nô bộc nên làm đám tang cho chủ nhân của mình sao?

Đỗ Địch An cười lạnh.

Guinness khẽ cắn môi, biết rằng Đỗ Địch An đã hạ quyết tâm đồ sát nên chỉ đành làm theo, nàng quay sang làm một cử chỉ chặt đầu. Một vài trong số những người hầu này có đôi mắt sắc bén, khi nghe những lời tuyệt tình của Đỗ Địch An lập tức khóc lớn và cầu xin, chửi mắng Gia tộc Mel, cố gắng xoá sạch mối quan hệ với họ.

Những người lính đánh thuê hộ tống đám đông nhìn thấy cử chỉ của Guinness, ngay lập tức rút vũ khí ra và chỉ trong nháy mắt, những người nô bộc kia như con chim vỡ tổ, hoảng loạn và ngã xuống đất, khẩn khoản van nài.

Nhìn thấy cảnh tượng ai oán này, Guinness nhắm mắt lại với một chút không đành lòng.

“Phập! Phập! Phập!”

m thanh của lưỡi kiếm kim loại chém vào da thịt cứ vang lên, máu không ngừng phun ra chảy thành dòng. Trong đó những người ở gần hơn chút, máu phun ra và bắn vào gò má mịn màng của Guinness, vệt máu nóng bỏng cứ thế trượt trên mặt nàng.

Nàng từ từ mở mắt ra và thấy người hầu trước mặt mình bị chặt đầu ngã xuống từng người một, máu chảy lênh láng như sông, đầu lâu ở khắp mọi nơi, trong khi những người còn lại vẫn nằm rạp trên mặt đất khóc một cách tuyệt vọng và cầu nguyện. Chẳng mấy chốc, tất cả những lời cầu nguyện biến mất, chỉ còn một đống thi thể và một nô bộc đang ôm chặt đứa bé khóc nấc.

Khi Guinness nhìn thấy đứa trẻ được những nô bộc đó ôm chặt, nàng nhanh chóng bước tới và ra lệnh cho người bế đưa bé đó lên và quay trở lại chỗ Đỗ Địch An. Ngay khi nàng chuẩn bị mở lời, hắn liền nói một cách thờ ơ.

- Ngươi muốn nói gì?

Trong một khoảnh khắc, Guinness không nhịn nổi liền nói:

- Thiếu gia, những đứa trẻ này vô tội, Ngài có thể tha cho chúng đi không?

- Vô tội?

Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn nàng và nói:

- Tất cả đám người kia khổ sở mãi mới sống được mấy chục năm cũng đã ra tay hạ sát. Vậy mà lại đi luyến thương cho những đứa trẻ này. Thật nực cười làm sao. Hay ngươi nghĩ rằng chúng không có tội lỗi gì, tuổi nhỏ chưa làm việc xấu và giết chúng sẽ khiến ngươi cảm thấy quá tàn nhẫn chăng?

Guinness nhất thời không biết ứng đáp ra sao.

Nàng như bị bắt thóp, đúng là nàng đang nghĩ như vậy.

Nhìn thấy biểu hiện của nàng, Đỗ Địch An cười khẩy và nói:

- Những đứa trẻ này không làm điều xấu, không phải vì chúng tốt, mà vì chúng chưa có khả năng! Khi chúng lớn lên, chúng chỉ là những người bình thường như bao người khác, hà cớ gì lại có thể được hưởng đặc quyền miễn chết? Ngươi cảm thấy tàn nhẫn, đó chỉ là phản xạ gây ra bởi thị giác, thính giác và trí tưởng tượng của mình mà thôi!

Trong một khoảnh khắc, Guinness không nói nên lời và tự hỏi làm thế nào để bác bỏ. Nhưng nàng biết trong đầu mình rằng hành vi đó là sai, ngoại trừ việc nàng không nói được sai ở điểm nào.

- Hôm nay giữ lại đám nghiệt chủng này, đợi mười mấy năm sau chúng sẽ trở thành những con chuột ghê tởm nhất đối với chúng ta. Tài nguyên hạn chế lắm. Tài nguyên chúng ăn và uống và để dành lại khu ổ chuột cũng đủ để nuôi sống nhiều gia đình chết vì đói nghèo.

Đỗ Địch An lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi không thể chịu đựng được, có thể rời đi trước.

Guinness trầm ngâm không nói gì, nàng từng là một Hành Quyết Giả trong khu vực Nội Bích. Nàng săn lùng những giáo phái độc ác và những kẻ bạo loạn. Mặc dù bị quý tộc cầm tù, nhưng nàng chỉ hận một số người nhất định. Tuy nhiên, tất cả mọi thứ nàng làm ngày hôm nay đều đã vượt quá giới hạn và khả năng chịu đựng của mình, điều này mang lại cho nàng cảm giác tức giận và bất lực không thể giải thích được.

Guinness biết rằng mình không thể thay đổi suy nghĩ của thiếu niên kia, vả lại khi tỏ ra quá phản đối, sẽ bị đối phương này bỏ rơi như một con tốt bỏ đi.

Có điều, vì mục đích tự bảo vệ, liệu có thực sự đúng khi chứng kiến và tha thứ cho cảnh tượng xấu xa này?

Nàng khẽ cắn môi và đưa tay ra hiệu cho lính đánh thuê.

Khi những người lính đánh thuê nhận được lệnh, họ lập tức vung kiếm và tàn sát tất cả những đứa trẻ này bốn năm tuổi này, biến toàn bộ thành một vũng máu. Máu đỏ tươi lan ra như một lời nguyền và xuyên qua mặt đất tối tăm.

Lúc này, Melsaya và Lisa từ từ tỉnh dậy và bất ngờ nhìn thấy Kacheek và Đỗ Địch An cách đó không xa. Nàng đang định phẫn nộ la mắng, đột nhiên ngửi thấy mùi cay nồng từ máu xộc lên mũi, sắc mặt liền tái đi, nàng ngước lên nhìn thấy thi thể nằm la liệt khắp mọi nơi.

Melsaya sững người, rồi bình tĩnh lại sau một lúc bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An trợn mắt lên gào thét:

- Ngươi sẽ không được chết một cách dễ dàng đâu, ngươi không phải là một con người, là một con quái vật xấu xí, đáng chết!

Đỗ Địch An khẽ cau mày, hơi đưa tay lên.

Greely liền hiểu ngay, lập tức lấy đuôi thanh đao đánh làm Melsaya ngất đi lần nữa.

Đỗ Địch An đợi Greely quay lại và dặn nàng:

- Chúng ta sẽ quay về trước, ngươi ở lại và dọn dẹp nơi đây, nhớ lấy, ngay cả một con chuột ở đây cũng giết sạch!

Greely khẽ gật đầu.

- Đã rõ.

Nói rồi Đỗ Địch An quay người và rời đi ngay lập tức. Hắn thấy thoải mái và tin tưởng hơn khi giao công việc cho Greely. Dù sao nàng cũng là một Thú Liệp Giả trải qua trăm trận chinh chiến, cứng rắn và không mềm yếu nhân từ như Guinness.