← Quay lại trang sách

Chương 684 Thù Hận

Khi Mustine vừa ra khỏi quán rượu, hắn liền thấy thủ hạ yêu thích của mình vội vã chạy qua. Hắn nói một cách say sưa:

- Marton, nói cho ngươi biết, đã dặn bao nhiêu lần rồi, làm ở chức tư tế như chúng ta phải thật thong dong và bình tĩnh...

- Chấp sự đại nhân, không hay rồi!

Marton lo lắng vạn phần nói:

- Một chuyện lớn đã xảy ra, một chuyện lớn đã xảy ra ở Thị trấn Ô Cảng!

Mustine khẽ lắc đầu, nấc một cái và nói trong hơi men:

- Ô... thị trấn Ô Cảng? Chuyện gì có thể xảy ra ở đó, ngươi... ngươi nói chậm thôi, hợ...

Marton vội vàng nói:

- Những quý tộc mới chuyển đến thị trấn Ô Cảng, Gia tộc Mel xảy ra chuyện rồi. Hình... hình như họ đã bị tàn sát và giết chết!

Xoảng! Cái chai trong tay Mustine bất ngờ rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh. Đôi mắt say của hắn bỗng mở to, tỉnh dậy và nhìn chằm chằm:

- Gia tộc Mel bị tàn sát? Chuyện gì đã xảy ra?

Marton lắp bắp đáp:

- Ta cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào, chúng ta hãy nhanh chóng điều tra sự việc này.

- Đi thôi!

Mustine sải bước ngay lập tức, tới xe ngựa đậu bên đường và vào trong đó.

- Xuất phát, đi đến thị trấn Ô Cảng!

Cỗ xe lăn bánh rất nhanh, cũng ở gần nên chỉ nửa giờ sau, hai người đã đến trước trang viên của Gia tộc Mel ở thị trấn Ô Cảng, nơi được bao quanh bởi một số lượng lớn các Kỵ sĩ thẩm phán để bảo vệ hiện trường.

Mặc dù bây giờ đã gần chín giờ, nhưng một số lượng lớn người vẫn đang tập trung xung quanh.

Ngay sau khi xuống xe, một hiệp sĩ thẩm phán đã ra nghênh đón hắn ta và nói:

- Đại nhân Mustine, cuối cùng Ngài cũng đã tới.

Mustine hơi nhíu mày. Ngay khi bước ra khỏi xe, hắn ta đã ngửi thấy một mùi máu tanh dày đặc, trái tim hắn khẽ chìm xuống, vừa bước đi vừa nói.

- Chuyện gì xảy ra vậy, nói chi tiết.

Hiệp sĩ thẩm phán tiếp tục:

- Chúng ta đã được các nạn nhân thông báo rằng ai đó đã tấn công Gia tộc Mustine. Khi chúng ta tới, những kẻ tấn công đã rời đi, nhưng Gia tộc Mel...

Mustine lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm xuống đối phương nói.

- Tất cả đã chết?

Kỵ sĩ phán sử gật đầu cay đắng và nói:

- Vâng, tất cả đã chết.

Đôi mắt của Mustine lóe lên, hắn ta tiếp tục đi về phía trước, nói:

- Đã tìm ra được danh tính của kẻ thủ ác từ các thi thể chưa?

Hiệp sĩ thẩm phán do dự và nói khẽ:

- Kẻ địch không để lại thi thể, chắc hẳn đã bị lấy đi trong lúc rút lui, nhưng qua thăm dò những người qua đường nói rằng nửa tiếng trước, có rất nhiều người đi ngang qua đường phố ở đây. Ta đã cử người theo dấu chân họ, lát nữa chắc sẽ có tin tức báo về.

Mustine hừ lạnh một tiếng.

- Dám tấn công Gia tộc Mel vào ban đêm, không cần nói cũng biết số lượng bao nhiêu.

Lúc này, hắn đã chạm tới sợi dây được bao quanh bởi Kỵ sĩ thẩm phán, nhìn lên rồi bỗng giật mình sững sờ. Chỉ nhìn thấy dưới ánh sáng lập loè của vài chiếc đèn lồng bên trong sợi dây phân cách, các thi thể nằm la liệt trên mặt đất, có thể nhìn thấy rõ máu thịt lẫn lộn ở khắp mọi nơi, giống như một luyện ngục trên trần gian vậy.

Khuôn mặt hắn thay đổi hẳn, hướng thân đi sâu hẳn vào trong sợi dây phân cách, một bên chú ý tới bước chân của mình, một bên lấy ra một chiếc khăn tay và che miệng, lướt ánh mắt qua xác chết khắp nơi. Chẳng mấy chốc, sắc mặt hắn lại chuyển đổi dữ dội, lộ ra sự tức giận mạnh mẽ.

- Giết... giết nhiều như vậy!

Marton nhìn thấy các thi thể ở khắp mọi nơi, khuôn mặt tái nhợt, đặc biệt là xác chết của một vài trẻ nhỏ trong những thi thể này, vô cùng chói mắt, hắn siết chặt tay và nói một cách phẫn nộ:

- Súc sinh, ngay cả trẻ con cũng không tha!

Hiệp sĩ thẩm phán thở dài và nói:

- Đúng vậy, ta đã là một Kỵ sĩ thẩm phán trong nhiều năm, và đây là lần đầu tiên ta chứng kiến một hiện trường đẫm máu như vậy. Thủ phạm chắc hẳn có mỗi thâm hận rất lớn đối với Gia tộc Mel. Ta đã cho điều tra, nhưng không có ai còn sống sót ở hiện trường. Cả người già và trẻ em đều bị giết, có thể thấy tên sát nhân này đã mất hết nhân tính!

Marton giận dữ nói:

- Không những mất hết lương tính, mà đây không phải chuyện con người có thể làm ra!

- Ngươi nhầm rồi.

Mustine ánh mắt như ngưng đọng lại ở một chỗ thi thể rồi chậm rãi nói:

- Đây mới thực sự là điều con người àm.

...

...

Trở lại lâu đài cổ bên sông Moza, Đỗ Địch An ngồi trên ghế sofa, yêu cầu Gabriel pha một bình trà, vừa chờ vừa uống trà. Không mất nhiều thời gian để Greely và Guinness quay trở lại.

- Chà, lính đánh thuê đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi?

Đỗ Địch An hỏi.

Greely gật đầu đáp:

- Tất cả đã được xử lý xong xuôi. Thẩm phán sẽ không thể truy ra ngay lập tức, tuy nhiên lần này có quá nhiều người tham gia nên thời gian bị kéo dài ra, cũng không tránh được việc bị thẩm phán tìm thấy. Chúng ta nên làm gì tiếp theo?

Đỗ Địch An liền đáp:

- Chẳng làm thế nào cả, bất kể ai tìm thấy thì, họ sẽ là người không may mắn.

Greely đóng băng.

Đỗ Địch An quay lại nhìn Melsaya vẫn đang bất tỉnh nằm trên sàn phòng khách bên cạnh. Hắn rót một tách trà nóng và hất về phía họ, hai người ngay lập tức bị tỉnh bởi trà nóng và ngồi dậy trong cơn kinh hoàng.

- Cầm thú, ngươi muốn gì?

Melsaya liếc nhìn xung quanh một cách nhanh chóng, biết rằng nàng đã đến lâu đài cổ của Đỗ Địch An, sắc mặt nàng tái đi, nhưng vẫn giữ cho mình vài phần kiêu ngạo.

Đỗ Địch An điềm nhiên nói:

- Không làm làm gì cả, ta đã nói rồi, đợi khi ngươi thức dậy, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ. Ngươi có biết Gia tộc Mel của mình đã chết bao nhiêu người đêm nay không?

Khuôn mặt của Melsaya thoáng động, nhìn hắn giận dữ.

- Ngươi điên rồi!

Đỗ Địch An cứ như không nghe thấy, chỉ tiếp tục nói hết câu vừa rồi:

- Ta cũng không biết, có điều ta biết có bao nhiêu người còn sống sót qua tối nay trong Gia tộc ngươi. Để ta tính xem, ngươi, tì nữ kia, cha của ngươi, và hai bác sĩ, tổng cộng là năm, ừm...

Melsaya nghe xong những lời của Đỗ Địch An, khuôn mặt nàng tái nhợt như thể vẽ hỏng, đôi môi khẽ run lên:

- Ngươi, ngươi đã làm gì với những người khác?

- Tất nhiên là giết chết.

Hắn đáp gọn.

- Chẳng nhẽ lại mời đến để uống trà?

Melsaya cảm thấy trước mắt mình là cả một mảng tối đen, một loại nỗi buồn không thể tả được xuất phát từ trái tim mình, tiếp theo là sự căm ghét điên cuồng không thể cưỡng lại. Nàng nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An một cách tuyệt vọng, nói:

- Ngay cả khi chết, ta cũng sẽ nguyền rủa ngươi, ta sẽ đợi ngươi trong địa ngục!

- Đúng là phải đợi.

Đỗ Địch An đáp lại bình thản:

- Có biết tại sao ta lại giữ lại mạng sống cho ngươi không?

Melsaya nhìn chằm chằm vào hắn một cách giận dữ, nghe ra một sự khinh bỉ vô tận trong cái cười nhạt từ những lời đó liền hỏi:

- Tại sao? Không phải ngươi chỉ muốn biết tất cả các tài sản và sản nghiệp của Gia tộc Mel từ ta thôi sao? Mặc kệ ngươi có giày vò ta ra sao, ta cũng sẽ không tiết lộ với ngươi nửa lời, hoặc có thể ta sẽ nói với ngươi thông tin sai, tốt hơn hết là không nên tin ta!

- Từ trước đến nay ta vẫn luôn không bao giờ tin những gì ngươi nói.

Đỗ Địch An nói:

- Ngươi tự mình đa tình rồi, ta giữ ngươi lại chẳng qua chỉ là vì trả thù ngươi thôi, ta chỉ muốn ngươi nếm trải những điều đau đớn và tuyệt vọng nhất trên thế gian, ta đã từng nói rằng phải đối xử với kẻ thù của mình bằng cách trả lại hàng trăm lần đau thương. Làm người chẳng phải nên nói được làm được sao?

Melsaya sững sờ.

- Còn về tài sản và sản nghiệp của Gia tộc Mel của nhà ngươi, ngay cả khi không có ngươi ta vẫn có thể lấy được nó. Ngươi đang tự đánh giá quá cao giá trị sự tồn tại của bản thân đấy.

Đỗ Địch An đột nhiên liếc nhìn Guinness bên cạnh mình, nhìn thấy nàng cúi đầu không nói liền khẽ nheo mắt và nói với Melsaya:

- Không phải trước đây ngươi luôn muốn biết tổ phụ của mình là ai sao, Guinness, ngươi là một Hành Quyết Giả ở Nội Bích, ngươi hãy nói cho cô ta biết những quý tộc ở Ngoại Bích từ đâu mà có?