Chương 687 Thiệp Mời
Thiếu gia, chuyện của Gia tộc Mel bị mọi người tranh cãi xôn xao bên ngoài, e rằng chúng ta không thể giấu lâu hơn nữa.
Nicotine đến phòng của Đỗ Địch An trong lòng nóng như lửa đốt, hết sức lo lắng nói:
- Gia tộc Mel có quá nhiều lợi ích, bây giờ họ bị tàn sát dã man, những người khác phần nhiều sẽ chuyển sự hận thù sang kẻ thủ ác, tối qua ta lại cướp mảnh đất trồng trọt về, chuyện này sẽ sớm bị người ta chú ý đến.
Đỗ Địch An lật sách và chậm rãi nói:
- Nhanh là bao lâu?
Nicotine ước tính, nghiêm túc nói:
- Hai ngày, chắc hẳn sẽ trả ra tung tích của chúng ta.
- Hai ngày là đủ.
Đỗ Địch An lật sang một trang giấy khác và điềm nhiên nói:
- Sau hai ngày, sẽ không có ai tiếp tục chú ý đến vấn đề này.
Nicotine sững sờ.
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, chỉ trong nháy mắt đã tới thời gian diễn ra Hội Nghị Trưởng Lão.
Xạ Lang sớm đã chuẩn bị một bộ đồ được thợ may đích thân thiết kế, tinh thần quắc thước hơi khom lưng, chải đầu gọn gàng trong gương, thắt cà vạt và nhìn mình trong đó hiện một chút khí chất quý tộc khiến hắn rất rất hài lòng.
Để khiến mình giống một Trưởng Lão của Hắc Ám Giáo Đình tà ác hơn, hắn ta đã cố gắng hết sức để bắt chước một số thói quen của Trưởng lão Hắc Ám Giáo Đình, chẳng hạn như xa xỉ, nhiều tiền, máu lạnh, tàn bạo và cả tính khí hay thay đổi. Những điểm này hắn đều nắm chắc và ở mức độ vừa phải, bởi thiên bẩm đã biết bắt bước rất tài tình.
- Trưởng lão, hôm nay tâm tình Ngài có vẻ rất vui!
Ưng Nhãn bước vào phòng, chuẩn bị đón hắn ta ra ngoài, chợt thấy khuôn mặt mỉm cười vui vẻ khác thường khiến hắn không kìm được phải hỏi một câu.
- Cứ hễ ngửi thấy mùi máu tanh, tâm tình của ta lại tốt lên.
Xạ Lang khẽ mỉm cười, chỉnh lý lại quần áo, cầm lấy cây quải trượng và đi thẳng ra ngoài, trong mắt hắn ánh lên một tia mong đợi sâu thẳm. Hắn đã chờ đợi cơ hội này từ lâu. Trong vài tháng nhận chức ở khu số chín, không giờ phút nào hắn không nghĩ tới giây phút này. Hắn đã bí mật tuồn tin tình báo cho Giáo Hoàng về địa điểm và số lượng người, toàn bộ bí mật đều được truyền lại cho Giáo Hoàng.
Hắn tin rằng Giáo Hoàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này để phái đi lực lượng mạnh nhất của Giáo Đình để hốt gọn một mẻ tất cả những Hắc Ám Giáo Đình này!
Đến lúc đó, hắn sẽ được nhớ công đầu, và được ghi lại trong lịch sử Tòa Thánh, để lại vinh quang về sau!
Đến độ tuổi này, hắn không còn nhu cầu theo đuổi vật chất, kể cả quyền lợi, cũng rất khó để đánh động tới hắn. Nhưng khi chết đi mà vẫn được người đời ghi nhớ đến thì thật là một cảm giác xa xỉ làm sao.
“Khi tất cả những Trưởng Lão khác bị xóa sổ, sẽ chỉ còn sót lại một Nghị trưởng hắc ám thần bí. Hắc Ám Giáo Đình sẽ tan rã kể từ ngày hôm nay, thù địch với Toà Thánh Hắc Ám trong hơn hai trăm, năm ấy vậy mà lại sụp đổ chỉ vì ta.”
Xạ Lang nghĩ thầm trong bụng, khóe miệng bất giác vẽ lên một đường cong vút mãn nguyện.
Chẳng mấy chốc, hắn cùng Ưng Nhãn và các ủy viên hội đồng khác cùng ngồi xuống tại một chiếc xe ngựa sang trọng trong ngôi nhà trang viên. Hai bên cỗ xe là những kỵ sĩ hắc ám đã điều binh đợi lệnh sẵn sàng, cùng hai hiệp sĩ hắc ám trưởng. Tham dự hội nghị lần này sẽ đích thân hộ tống bọn họ.
- Xuất phát!
Ngồi lên xe ngựa xong, Xạ Lang liền hạ lệnh.
Ưng Nhãn thấy hắn đi ngay liền bận rộn nói:
- Trưởng Lão, Ngài không đợi người đó sao?
Xạ Lang biết hắn nhắc tới “người đó” là ai, trong đầu bất giác hồi tưởng lại trận giao thủ sức mạnh mạnh mẽ trong lần gặp trước, đôi mắt hắn ta khẽ nheo lại, liền đáp:
- Không cần đâu, hắn chẳng phải đã biết địa điểm tổ chức Hội nghị Trưởng Lão rồi sao, có lẽ bọn chúng đã tới thẳng đó rồi, đợi tới đó ta sẽ hội tụ với chúng.
Ưng Nhãn ngập ngừng muốn nói, nhưng rốt cục cũng kiềm lại được.
Nói rồi liền xuất phát, đội ngũ Kỵ sĩ hắc ám khí thế lạnh lùng bên ngoài xe ngựa, mang tới cảm giác lành lạnh, khiến người khó tiếp cận.
Thị trấn nhỏ Phỉ Lan.
Đây là lãnh thổ của Gia tộc Phỉ Lan. Một trăm năm trước, Gia tộc này xuất hiện một nữ tướng tên Phỉ Lan, người đã nhiều lần đạt được những thành tựu to lớn trong những trận chiến chống dã man nhân, chém giết vô số kẻ địch và cứu hàng vạn dân thường. Do chiến tích quá hiển hách, về sau đã được trao thưởng cả thị trấn này.
Ngày nay, vị nữ tướng đó đã không còn trên trần thế, nhưng hậu duệ của nàng noi theo tổ tiên của mình và lấy gia nhập quân đội làm vinh quang. Trong Gia tộc Phỉ Lan không hiếm khi xuất hiện nhiều nhân vật kinh điển là đại tướng quân có thể sánh ngay với Gia tộc Mel. Tuy nhiên, Gia tộc Phỉ Lan không phải quý tộc, vì vậy không được các tập đoàn tư bản lũng đoạn chiêu mộ, mà họ chỉ trung thành với quân đội. Bất cứ ai trong quân bộ khi nhắc đến Gia tộc Phỉ Lan đều kiêng dè họ một phép.
Cỗ xe Xạ Lang từ từ lăn bánh vào thị trấn nhỏ Phỉ Lan. Thị trấn nhỏ này được vô số người dân ngưỡng mộ là điểm tập hợp của Hội nghị Trưởng Lão lần này. Lý do chỉ vì nơi đây an toàn nhất.
Xạ Lang vén bức màn lên để nhìn khung cảnh bên đường.Đôi mắt hắn hơi nheo lại, để lộ một chút lạnh lùng.
- Làm anh hùng không muốn lại đầu cơ cho Hắc Ám Giáo Đình, trở thành chim ưng của Nghị trưởng Hắc Ám, hừ, Giáo Hoàng đại nhân nên liên lạc với quân đội, nhân cơ hội này để nhổ bỏ Gia tộc Phỉ Lan. Ai đó trong quân đội chắn hẳn cũng từ lâu đã có sự đố kị với thế gia tướng quân này...
Xe ngựa kéo phi nước đại từ từ đến những ngọn núi phía sau thị trấn. Sự hối hả và nhộn nhịp của thị trấn được lót bằng những lá cờ cỏ xanh của gia đình Phỉ Lan và các đội Kỵ sĩ tuần tra bên ngoài lâu đài. Ở bên đường dẫn đến lâu đài, hoa và cỏ rất thơm, cỏ đã được cắt tỉa chỉnh chu. Thỉnh thoảng, có thể nhìn thấy thỏ rừng nhô trên cỏ và trẻ em chơi đùa trên thảm cỏ đó.
Xạ Lang vén rèm cửa và nhìn thấy những đứa trẻ đang chơi trên nền cỏ. Chú ý thấy rằng tất cả chúng đều mặc quần áo thêu các họa tiết cỏ xanh và là con cháu của Gia tộc Phỉ Lan.
- Những đứa trẻ tội nghiệp...
Nhìn vào những nụ cười hồn nhiên của những đứa trẻ, Xạ Lang ánh lên một chút thương hại trong đôi mắt. Những hài đồng không làm điều gì xấu, và có lẽ không biết chúng sắp liên lụy bởi loại thảm họa nào.
Chẳng mấy chốc, cỗ xe đã đến lâu đài của Gia tộc Phỉ Lan.
Cỗ xe đã dừng lại, Xạ Lang lấy ra một tấm thiệp mời và đưa nó cho Kỵ sĩ hắc ám bên ngoài cửa sổ. Sau khi đọc thư mời, vệ sĩ liếc nhìn một lượt đội hiệp sĩ ở hai bên của cỗ xe và nói:
- Gia tộc đã ra phân phó rằng mỗi người nhận được thư mời chỉ được phép mang theo mười người.
Xạ Lang hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, sau đó liền gọi một kỹ sĩ trưởng hắc ám và nói:
- Ngươi chọn một vài người có thân thủ tốt ở lại, những người còn lại ở bên ngoài lâu đài, đừng đi xa.
- Rõ.
Tumako gật đầu, quay sang chọn một vài hiệp sĩ hắc ám ở lại.
- Mời.
Thủ vệ mở cánh cửa dày và nặng của lâu đài và làm một cử chỉ mời.
Thấy một Môn Vệ nhỏ bé lại có khí chất như vậy, Xạ Lang thầm tỏ ra có chút tôn trọng với Gia tộc Phỉ Lan, đồng thời lại có vài phần di hận, rõ ràng có thể là một anh hùng, nhưng lại sắp trượt vào thảm cảnh diệt vong.
Sau khi vào lâu đài, Xạ Lang nói với Tumako ngoài cửa sổ:
- Ngươi ở lại đây. Nếu người đó đến, ngươi ở đây để đối phó.
Tumako hơi sững sờ, và nhanh chóng đáp lời.
- Là vị tiền nhiệm...
Suỵt!
Xạ Lang làm một cử chỉ, liếc hắn ta một cái, và nói:
- Ngươi biết là được, nói ra ngoài làm gì?
Tumako biết mình nhỡ lời, gãi gãi đầu và nhanh chóng nói sang chuyện khác:
- Trưởng Lão, họ không có thiệp mời, ta ở đây cũng vô dụng, chúng ta đem vào trong cũng đủ mười người rồi, e rằng Môn Vệ sẽ không cho họ vào, điều này......
Xạ Lang thấy hắn ra suy nghĩ quá đơn giản, bất giác lắc đầu và nói:
- Đó là chuyện của chúng, dù sao chúng ta cũng đã làm trọn trách nhiệm của mình.
Tumako lúc sau mới phản ứng lại, chỉ đành cười khổ:
- Ta biết rồi.