Chương 688 Vào Cửa
Tumako dừng lại ở cửa và đưa xe ngựa đi vào trong toà lâu đài. Hắn xuống ngựa rồi ngồi xổm bên đài phun nước bên cạnh bắt đầu chờ đợi. Một lúc sau, tiếng xe ngựa phát ra sùng sục từ bên ngoài, hắn lập tức đứng dậy, nhìn vào dưới chân mình, đột nhiên thấy một cỗ xe quý tộc được hộ tống bởi hai đội Kỵ sĩ, hắn từ từ ngước lên nhìn thấy lá cờ trên xe ngựa, khuôn mặt hắn ta hơi thay đổi, không ngờ lại gặp lão oan gia sớm như vậy.
Ngay sau khi cỗ xe dừng lại đưa tấm thiệp mời ra liền được Môn Vệ cho vào.
Khi một người đàn ông trung niên trong đội Hộ Vệ bên cạnh xe ngựa nhìn thấy Tumako, lập tức nhướn mày và nói đùa:
- Đây không phải là Tumako sao? Tại sao lại bị khu số chín của mình bỏ rơi thế này. Phải ở lại đây như một con chó canh cổng.
Khuôn mặt Tumako âm sầm xuống, lạnh lùng đáp:
- Ngươi vẫn không thay đổi, mồm chó không mọc được ngà voi, chẳng nói được câu nào tử tế hết.
- Vậy sao, vậy thì ngươi mọc ngà voi ra cho ta xem nào.
Người đàn ông trung niên trêu chọc.
Tumako bị phản bác đến độ muốn nghẹt thở, khịt mũi lạnh lùng và nói:
- Nếu thanh đao của ngươi cũng có bản lĩnh như miệng lưỡi của chủ nhân, lần trước sẽ không bị ta truy sát mà bỏ chạy thục mạng như vậy!
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên khẽ thay đổi, nhếch mép nói:
- Rõ ràng là bị ta truy giết, vậy mà vẫn cắn lại, dựa vào chút bản lĩnh nhỏ nhoi của ngươi mà đòi truy giết ta sao?
Tumako đóng băng, không ngờ hắn ta không những thề thốt không chịu nhận, ngược lại còn nói mình cắn hắn ta một miếng, cứ như sự thật chính như hắn nói vậy. Hắn rất tức giận siết chặt nắm tay và nói:
- Rốt cục ai bị truy sát, xuống ngựa thử rồi biết, đồng bọn của ngươi cũng đang dõi theo đấy, có gan thì xuống đấu tay đôi.
Đôi mắt trung niên lóe lên một tia ảm đạm, vừa định nói lại thì, một giọng nói khàn khàn vang lên từ cỗ xe:
- Đừng gây thêm rắc rối, vào đã rồi nói chuyện.
Nghe thấy vậy người đàn ông trung niên liền lắc sợi dây cương rồi nói nhỏ với Tumako:
- Hôm nay coi như ngươi gặp may, lần sau ngươi sẽ không gặp may mắn như vậy đâu.
Nói rồi, lắc dây ngựa và đi vào.
Tumako không ngờ người đàn ông này lại vô sỉ đến thế, đen trắng bị đảo lộn, thậm chí còn ăn không nói có. Hắn chỉ hận không thể kéo tên đó xuống để đấu một trận phân cao thấp, lại nghĩ nơi đây tổ chức Hội nghị Trưởng Lão nên đành bặm môi mà nhẫn nhịn cho qua. Mạo hiểm ra tay phá hoại quy tắc, không thể tránh khỏi việc sẽ bị trừng phạt nặng nề.
Một lúc sau, âm thanh của cỗ xe lại vang lên bên ngoài, Tumako đứng dậy và nhìn theo, liền thấy đó là Trưởng Lão của khu vực số ba, hắn bất giác run rẩy.
Chẳng mấy chốc, cỗ xe trong khu vực thứ ba đã vượt qua sự kiểm tra của Môn Vệ và bước vào lâu đài. Các Kỵ sĩ hắc ám ở hai bên cỗ xe chú ý đến Tumako bên đài phun nước trong quảng trường, nhưng liếc nhìn một cách thờ ơ, không nói gì thêm, rồi đi thẳng qua quảng trường.
Tumako lặng lẽ nhìn họ rời đi, nhẹ nhõm trong lòng, tiếp tục ngồi xổm và chờ đợi.
Sau khi Trưởng Lão khu số ba đến, các Trưởng Lão từ những khu vực khác lục tục đến. Trong nháy mắt, mặt trời đã chiếu sáng trên khắp quảng trường. Tumako lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi cơ khí quý giá và xem xét. Bây giờ là chín giờ năm mươi phút. Hội nghị sắp bắt đầu rồi.
- Chẳng nhẽ họ không đến?
Tumako thắc mắc, ngước mặt lên nhìn.
Cái nhìn này tình cờ bắt gặp một cỗ xe đang ở xa cửa mà không có cờ trên đó. Có bốn tuỳ tùng bảo vệ cỗ xe, không mặc áo giáp Kỵ sĩ, mà là những bộ giáp Thú Liệp Giả kỳ lạ.
- Đến rồi.
Hắn khẽ chớp mắt.
Môn Vệ nhìn thấy cỗ xe dừng trước cửa, lập tức đưa tay ra chặn, nói:
- Đây là lãnh địa của Gia tộc Phỉ Lan, không phận sự miễn vào!
Đỗ Địch An từ từ vén bức màn lên và nói với Thủ Vệ:
- Ngươi không hỏi ta thiệp mời, làm sao biết ta thuộc người không phận sự?
Thủ Vệ trung niên sững sờ. Hắn nhớ rằng mười hai vị khách trong danh sách đã đến đông đủ. Tại sao lại có thêm người thứ mười ba? Nghi ngờ trong lòng, liền nói với Đỗ Địch An:
- Nếu Ngài là khách của gia chủ, xin hãy cho ta xem thiệp mời.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói với Kacheek ở phía trước xe ngựa:
- Cho hắn ta xem.
Kacheek cười toe toét:
- Dạ rõ.
Nói rồi hắn quay người lại và nhảy xuống ngựa, đến gặp người Thủ Vệ trung niên.
Người Thủ Vệ trung niên nhìn hắn ta một cách lạ lùng. Ngay khi chuẩn bị nói, hắn liền thấy một bóng đen ùa về, bỗng nhiên cả kinh, định giơ tay ra chặn thì, bóng tối đã ập vào mặt. Cơn đau ập đến, khiến cơ thể hắn oằn lại, ngã bổ nhào về sau.
Kacheek phủi tay, ngoác miệng nói:
- Đây là thiệp mời, có đẹp mắt không?
- Trông đẹp như những bông hoa vậy.
Greely nhảy xuống từ con ngựa khác, dáng người nàng lơ lửng, nhanh chóng quét về phía những Thủ Vệ đang bị kinh động khác. Một con dao găm xuất hiện lặng lẽ giữa các ngón tay nàng, lóe lên ánh sáng bạc ở đầu ngón tay, kế sau đó Thủ Vệ vây quanh nàng ngã rạp xuống, máu phun tung tứ từ cổ.
Trận chiến phía trước dường như không liên quan gì đến Đỗ Địch An. Hắn từ từ vén tấm rèm lên, kéo nó lên móc, quay đầu và ra khỏi xe ngựa, sau đó đưa tay ra và dắt Helisha trong cỗ xe ra, bảo vệ nàng từng bước dọc xuống theo chiều của cỗ xe. Khi hắn quay lại và đối mặt với cổng lâu đài một lần nữa, những Thủ Vệ ở cổng đã ngã xuống đất. Kacheek, Greely, Guinness và Gabriel bước qua vũng máu và đẩy cánh cổng vào.
- Gabriel, đi thôi.
Đỗ Địch An gọi Gabriel, người đánh xe.
Gabriel lần đầu đi theo Đỗ Địch An hành sự, thấy Thi thể của Thủ Vệ nằm rạp xuống trong chớp mắt. Khuôn mặt hắn hoàn toàn trắng bệch, chưa bao giờ Gabriel thấy nhiều máu như vậy. Cảnh cả bốn người Greely giết chóc đã khiến hắn nhớ lại những đồ tể ở ngôi làng. Hình ảnh đó sắc nét và ra tay sạch sẽ như họ. Sự khác biệt duy nhất là những kẻ đồ tể luôn la hét với những con lợn trong khi họ giết những con lợn, nhưng vụ giết người trước đó đều diễn ra trong im lặng.
Đỗ Địch An siết chặt áo choàng trên vai. đưa Helisha băng qua mặt đất sạch sẽ bên cạnh ngổn ngang xác chết. Ngay khi bước vào cửa, hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt khẽ di chuyển và nói:
- Tất cả đều đã vào đông đủ rồi?
Tumako trông tái nhợt và nhìn Đỗ Địch An. Hắn ta vốn nghĩ rằng đối phương sẽ chịu thiệt và rút lui dưới sự cản trở của lính canh. Nhưng hắn không ngờ rằng Đỗ Địch A nlại xông vào một cách điên rồ như vậy. Cần phải biết, đây là các tướng quân của Gia tộc Phỉ Lan!
- Vào.... vào đủ rồi.
Tumako bình tĩnh lại và trả lời nhanh chóng:
- Tất cả đều vào trong và đang đợi Ngài.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, dắt Helisha từ tốn bước vào.
Tumako nhìn những người đi theo Đỗ Địch An, trong mắt hắn ta có một chút sợ sệt. Mấy người trước đó giao chiến đã cho thấy sự dễ dàng cũng như tốc độ phi đao nhanh gọn. Sức mạnh không hề thua kém hắn. Hắn không biết Đỗ Địch An đã tìm ở đâu được bốn nhân vật cấp bậc Kỵ Sĩ Hắc Ám đỉnh phong này. Xem ra vị Trưởng Lão tiền nhiệm còn thâm sâu khó đoán hơn hắn tưởng tượng!