← Quay lại trang sách

Chương 689 Kẻ Xâm Chiếm

Sâu trong lòng đất của lâu đài Gia tộc Phỉ Lan, những lối đi phức tạp và tối tăm giống như những động mạch trong toàn bộ lâu đài.

Mỗi cổng của lối đi được thiết lập bởi các cơ quan và các Kỵ sĩ hắc ám đóng quân. Sau khi đi xuyên qua hết cơ quan này tới mật đạo khác, Xạ Lang dẫn đầu chín người đi cùng, cuối cùng đã đến được hội trường tối của Hội nghị Trưởng Lão.

Đây là một hội trường cực kỳ rộng rãi với một phiến thạch tinh thể màu trắng sữa hình nắm tay được gắn trong tường. Nếu bất cứ ai nghĩ rằng đây là một loại quặng tự nhiên thì sai rồi.

Đây là một cơ quan huỳnh quang trong một loại cơ thể ma vật, ngay cả khi nó đã bị cắt đứt, nhưng chỉ cần bảo quản tốt, có thể tiếp tục tỏa sáng trong nhiều năm, thậm chí là mười mấy năm.

Xạ Lang liếc nhìn hội trường, và đột nhiên cảm thấy rằng các đồ trang trí ở đây, bao gồm bàn tròn, mười hai chiếc ghế Trưởng Lão cùng các phụ kiện trên tường đều rất quen thuộc, dường như giống với hội trường cao nhất trong Giáo Đình. Hội trường quốc hội trong Giáo Đình được trang trí bằng bột vàng, đầy không khí linh thiêng, trông sáng sủa và thông thấu. Ngay cả vào ban đêm vẫn có thể chiếu sáng nhìn rõ đến tận chân tóc. Nhưng ở đây tối và đục, ngay cả vào ban ngày, phần nhiều vẫn toát ra sự tối tăm lu mờ.

“Tà ác chi đồ, ngay cả Tòa nhà Quốc hội cũng đã bắt chước Giáo Đình, hừ!”

Xạ Lang cười khẩy trong lòng, đồng thời không tránh khỏi có chút tự hào. Sau khi tìm được chỗ ngồi của mình, hắn liền ngồi thẳng vào ghế, chỉ để lại hai Kỵ sĩ phía sau lưng, để tiện phân phó cắt cử điều đình. Những người khác rút lui vào rìa bóng tối của sảnh sau, chờ lệnh.

Liếc nhìn bốn người đi trước đang bước tới, Xạ Lang hờ hững, không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt, đôi mắt chỉ nhìn vào một ông lão lùn trong số đó, trong lòng hiện rõ sự nghiêm nghị. Trong quá khứ là một thủ thư ở thư viện và lên nhận chức ở khu thứ chín trong vài tháng vừa qua, hắn thường nghe thấy những nhân vật nổi tiếng nhất của Hắc Ám Giáo Đình là ba vị Hắc Ám Vương Giả.

Kiếm Vương, Minh Vương, Dạ Vương. Ba cái tên này bất luận là trong Hắc Ám Giáo Đình hay Quang Minh Giáo Đình thì danh tiếng đều vô cùng vang dội!

“Kiếm Vương đã đến, Minh Vương và Dạ Vương chắc cũng sắp tới rồi. Giáo Hoàng đại nhân lần này ắt hẳn sẽ phái Đại Quang Minh Vương đến..."

Đôi mắt của Xạ Lang khẽ lóe lên, nỗi sợ hãi trong lòng bỗng được thay thế bằng một sự khinh bỉ. Đại Quang Minh Vương là danh hiệu Kỵ sĩ mạnh nhất của Quang Minh Giáo Đình và cũng là Chiến Thần bất bại của Quang Minh Giáo Đình. Đồng thời cũng là kẻ mạnh mất ở Ngoại Bích!

Người ta nói rằng ngay cả trong Nội Bích thì hắn cũng thuộc cấp độ cao thủ. Có hắn ra tay, những con chuột trong bóng tối nhất định sẽ bị đánh gọn một trong một mẻ lưới!

Nghĩ đến đây, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, quay đầu chậm chạp, lặng lẽ nhìn ra ngoài, hy vọng thời gian sẽ trôi nhanh hơn.

Không mất nhiều thời gian, bên ngoài đã lục tục người đến, cách ăn mặc có chút khác biệt với Xạ Lang. Hầu hết họ đều mặc áo choàng đen và mũ trùm lớn che một nửa khuôn mặt. Trong hội trường thiếu ánh sáng, khuôn mặt họ càng trở nên mờ hơn. Sợ với bọn họ, bộ đồ quý phái mang phong cách u phục của Xạ Lang trông nổi bật hẳn lên, cũng thu hút sự chú ý của một số người. Điều này làm cho Xạ Lang thầm nhăn nhó, hắn biết mình quá đắc ý.

Tuy nhiên, hắn tin rằng chỉ dựa vào điều này thì danh tính của mình sẽ không bị lộ. Dù sao tính tình của hầu hết các nhân vật của Hắc Ám Giáo Đình đều kỳ lạ và méo mó. Trang phục của hắn đang mặc cũng có thể được liệt vào những sở thích kỳ lạ, cũng không phải sơ hở gì.

- Ở đây vẫn như vậy, đèn tối mịt mù.

Một giọng nói phát ra từ bên ngoài, rồi một thanh niên lạnh lùng và mảnh khảnh bước vào, liếc nhẹ vào hội trường, dừng mắt nhìn Xạ Lang và đi thẳng vào chỗ ngồi của mình - ghế thứ hai ở trên đỉnh!

Xạ Lang chú ý thấy ông lão lùn liếc nhìn thanh niên gầy và nói:

- Chúng ta vốn sống trong bóng tối. Chẳng nhẽ ngươi lại muốn học theo Quang Minh Giáo Đình, làm cho nơi này trở nên tráng lệ và rực rỡ tới mức chói mắt?

Sau khi thanh niên cao gầy an toạ, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, nói một cách thờ ơ:

- Có gì mà không được? Ai nói rằng phòng hội nghị của Giáo Đình phải tối đen như mực, dựa vào đâu hội trường Quang Minh Giáo Đình sáng chói lại tràn ngập ánh nắng?

- Đây gọi là phù hợp với thân phận.

Ông lão lùn nói:

- Tiện dân nên mặc quần áo của tiện dân, cũng giống vậy, quý tộc không thể ăn mặc như thường dân được.

- Như vậy chẳng phải quá đơn điệu?

Thanh niên lạnh lùng nói:

- Dần dà sẽ trở nên ngấy, tiện dân sẽ có ngày thể trở nên táo bạo, mặc quần áo quý tộc, ăn những bữa dành cho quý tộc và thỉnh thoảng muốn thay đổi khẩu vị, điều đó không tốt sao?

- Ăn những thứ không quen, ăn quá nhiều sẽ tiêu chảy.

Ông lão điềm nhiên nói.

Nghe cuộc đàm thoại của hai người, phần còn lại của hội trường im lặng.

Khi Xạ Lang nhìn thấy thanh niên nói xong lạnh lùng liếc xéo mình, hắn ta không khỏi rùng mình một cái, biết ý hắn ta là gì, đây là một lời cảnh báo cho hắn ta và một số người khác! Sau khi lên nhậm chức Trưởng Lão ở khu số chín, hắn chưa dâng bảo vật tỏ lòng kính trọng với Dạ Vương, cũng như không đến thăm viếng. Vả lại khu số chín vốn dưới quyền của Dạ Vương. Hắn làm như vậy, rõ ràng là chọc giận Vương Giả của Hắc Ám!l Giáo Đình!

Chỉ là, điều làm hắn ngạc nhiên nằm ở chỗ Kiếm Vương lại nói đỡ mình. Xem ra mối quan hệ giữa ba vị Vương giả này, ngoài việc cạnh tranh với nhau, dường như còn có sự hợp tác.

Tại thời điểm này, một số người khác đã lục tục đến.

Xạ Lang cuối cùng cũng nhìn thấy sự xuất hiện cuối cùng của Minh Vương, đây là một người đàn ông mạnh mẽ, thân hình vạm vỡ, với khuôn mặt cứng rắn và kiên quyết, mang đầy khí chất quyết đoán, không phải chỉ đơn thuần là người thô lỗ toàn thân cuồn cuộn cơ bắp.

Minh Vương ngồi trên ghế, liếc nhìn toàn bộ, chậm rãi nói:

- Nếu đã như vậy thì Hội nghị Trưởng Lão lần này, chính thức bắt đầu, các vị...

Nói tới đây, đột nhiên dừng lại, ngước lên và nhìn lên trên đầu.

Những người khác nhìn thấy động thái đó của hắn ta, nhìn lên trong sự nghi ngờ, chỉ thấy rằng không có cơ quan ám khí nào ẩn giấu và phục kích trên mái vòm của sảnh chính. Một trong số họ nói:

- Thưa Minh Vương đại nhân, Ngài có hề gì vậy?

- Một vị khách đang đến.

Ông lão lùn ngồi bên kia ghế thì thầm lạnh lùng.

Xạ Lang sững sờ, trong lòng bỗng hoảng hốt, chẳng nhẽ người đó đã tới? Hắn bất giác ngước lên, nín thở lắng nghe chuyển động trên mặt đất trên đầu. Trong sự im lặng cùng cực, hắn chỉ nghe thấy ngoài tiếng thở của một vài hộ vệ do một số Trưởng Lão, còn nghe thấy tiếng bước chân ngày càng hỗn loạn. Từ mặt đất phía trên đầu hắn ta, cùng lúc đó, tiếng va chạm kim loại khắc nghiệt vang lên.

- Có kẻ xâm chiếm?

Một người phụ nữ đeo khăn che mặt đã rất ngạc nhiên, nói:

- Dường như số lượng không ít, hầu hết những thị vệ của Gia tộc Phỉ Lan đều được phái đi.

Xạ Lang mừng húm trong lòng, đôi mắt rạng rỡ hẳn lên nghĩ.

"Đó là Giáo Hoàng đại nhân!"

Hắn suýt không thể nhịn được mà đứng dậy hoan hỉ, nhưng thiết nghĩ sự hiện diện của những người ở đây cũng đủ để giết chết hắn trước khi những người ở trên kịp đến, nên cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng, ngồi lặng lẽ trên ghế, vẻ mặt hắn cố gắng để kiềm chế sự phấn khích trong lòng mình hết mức có thể.