← Quay lại trang sách

Chương 690 Quân Đến

Kiếm Thị, ngươi ra ngoài xem tình hình...

Ông lão lùn nói với một thanh niên trẻ đang đợi lệnh sau lưng ghế, chưa kịp nói xong, có một cơn chấn động mạnh từ mặt đất trên đầu họ, đột ngột, tiếng cát và đá rơi xuống từ đỉnh đầu của mọi người rồi “đùng” một tiếng, một tảng đá lớn sụp đổ bất ngờ xuống khiến ai nấy đều thất kinh.

Đám đông đã phản ứng rất nhanh, và nhanh chóng rút lui trước khi tảng đá rơi xuống bàn tròn hội nghị.

“Đùng!”

Một Kỵ sĩ rơi xuống từ tảng đá, lăn xuống, ngã xuống đất, phun máu và chết ngay tại chỗ.

Cùng lúc đó, một vài thân ảnh rơi từ trên cao xuống và đứng trên bàn đã da bị nghiền nát.

“Tấn công trực tiếp?”

Xạ Lang nhìn thấy mái vòm sụp đổ của sảnh chính, và cảm thấy ngây ngất trong lòng, chờ bụi tan, liền vội vàng nhìn theo. Cái nhìn này làm hắn sững sờ, những người vừa nhảy xuống đó không phải là vị Đại Quang Minh Vương mà hắn ta mong, mà lại là một khuôn mặt thiếu niên rất quen thuộc, lại là hắn?

Trong khi Xạ Lang vẫn còn đang sững sờ, những người khác đã phản ứng lại. Kiếm Vương khịt mũi lạnh lùng, nói:

- Hoá ra không phải là Đại Quang Minh vương, vô danh tiểu tốt mà cũng dám đến đây càn quấy?

Đỗ Địch An ngước lên, nhìn vào mép hang vừa bị sụt lún, các Kỵ sĩ của Gia tộc Phỉ Lan tập hợp thành một vòng tròn, trừng mắt nhìn hắn giận giữ. Hắn từ từ thu ánh mắt về, nhìn vào ông lão lùn rồi nói:

- Hãy để họ lui xuống, ta muốn yên tĩnh nói chuyện với các ngươi.

Kiếm Vương khẽ nheo mắt, hắn đã nhận thấy khách tới chơi không hề đơn thân độc mã, tuy nhiên, tạo ra được động tĩnh đó cũng đủ để so sánh với một sư đoàn tốt, cho thấy những người này không yếu, và để đối phó với các cao thủ, chiến thuật biển người khó có hiệu quả, chưa kể số Kỵ sĩ bên ngoài chưa thể nói là biển người. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, ngước lên nói:

- Các ngươi lùi xuống trước, để Phỉ Nhĩ trông chừng chung quanh.

Hai đội Kỵ sĩ bên ngoài vây quanh hắn nghe thấy vậy liền vẫy tay ra hiệu cho những người khác rút lui.

- Cũng thông minh đấy.

Đỗ Địch An nói một câu khen ngợi, dắt tay Helisha bước xuống khỏi tảng đá, đến một chiếc ghế vừa bị đổ trên mặt đất, dựng thẳng lên vỗ nhẹ cho hết bụi, rồi ngồi xuống.

Kiếm Vương và những người khác nhìn thấy Đỗ Địch An thong thả ung dung liền cau mày. Tổng cộng có sáu người đi cùng hắn, và sẽ là bảy người nếu bao gồm cả Đỗ Địch An. Họ thực sự không nghĩ ra trong khu vực Ngoại Bích, làm gì có chuyện bảy người dám đột nhập vào đây như vậy. Cần biết, nơi đây tề tựu hai mươi cao thủ ở khu vực Ngoại Bích, đặc biệt là ba vị Vương Giả kia, tất cả đều gần bằng nhân vật cỡ Đại Quang Minh Vương.

- Tiểu tử, ngươi làm cao vậy là có ý gì, mau chóng báo tên, nếu muốn chết, Lão Tử sẽ cho ngươi toại nguyện.

Một người đàn ông mình hổ thân gấu tráng kiện bực bội nói.

Đỗ Địch An bình tĩnh liếc nhìn hắn và nói chậm rãi:

- Tại hạ là Trưởng Lão tiền nhiệm ở khu số chín, và nhân tiện, trong biệt hiệu của ta cũng có một từ “Vương”.

Mọi người khẽ sững sờ.

- Ngươi là Trưỡng Lão tiền nhiệm ở khu số chín... Ma Vương?

Người đàn ông mạnh mẽ đó sững sờ, và đột nhiên cười khẩy, nói:

-Tiểu tử, ngươi quả nhiên là chán sống rồi, ngươi tự ý rời khỏi chức vụ, hiện đang bị Nghị trưởng đại nhân truy nã, vậy mà lại dám xuất hiện ở đây, còn đặt ra cái biệt hiệu gì mà “Ma Vương”, ấu trỉ và lố bịch, chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng xưng Vương? Nếu ngươi là Ma Vương, Lão Tử đây là Đại Ma Vương.

Đỗ Địch An liếc nhìn xung quanh mọi người và nói:

- Nếu đã vậy, thì mọi người hẳn đã nghe danh ta, bây giờ rất dễ dàng...

- Tiểu tử, đừng phí lời nữa, nếu đã tới đây, hãy chuẩn bị để chết đi!

Người đàn ông tráng kiện ngắt lời Đỗ Địch An, cười lạnh một tiếng và nói với những người còn lại:

- Hỡi các vị, người mà Nghị trưởng đại nhân muốn giết đang ở đây, còn chần chờ gì nữa mà không xử hắn!

Đỗ Địch An khẽ cau mày, liếc nhìn hắn một cái.

- Ngươi thực sự rất ồn ào.

Nói rồi tiếng chuông trên cổ tay hắn rung lên.

“Soạt!”

Một làn gió bất chợt cuộn lên.

Bụi chỉ vừa rơi trên mặt đất gặp làn gió liền bay lên nhẹ nhàng.

Người đàn ông tráng kiện cười lạnh, nói:

- Tiểu tử, ngươi...

Giọng nói đột ngột dừng lại, một đường băng lạnh lẽo, sắc nhọn đâm vào ngực hắn, và cũng xuyên thấu trái tim hắn. Hắn ta cúi đầu không thể tin được, nhìn chằm chằm vào ngực mình, một cánh tay da trắng muốt mảnh khảnh, xuất hiện rất chân thực trong con ngươi của hắn.

- Đây... sao có thể...

Cổ họng của người đàn ông mạnh mẽ đó khàn khàn, khó mà cất lời, đôi mắt hắn nhanh chóng mờ đi và cơ thể trượt thẳng xuống.

Helisha rút lại lòng bàn tay, máu trên lòng bàn tay kích thích bản năng của nàng. Nàng khẽ nhe nanh, để lộ một chút sự anh ác trên mặt, đưa tay lên và liếm máu trên ngón tay, như thể liếm nước sốt cực kỳ ngon lành.

Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, tất cả những người chuẩn bị ra tay đều thầm trấn động.

Sắc mặt của Kiếm Vương, Minh Vương và Dạ Vương đại biến, họ kinh hãi nhìn Helisha. Với nhãn lực của bọn họ, thậm chí còn không nhìn rõ cô gái đó xuất hiện trước mặt Tebri như thế nào, tốc độ ma quỷ khóc gào thật khó lường. Nếu đổi lại người bị tấn công là mình, có lẽ người ngã xuống vào lúc này chính là bọn họ.

Cả ba lạnh tóc gáy ngay tại chỗ, cảm giác rùng mình sợ hãi đến độ thắt chặt lại, gần như lãng quên sinh mạng đang bị đe dọa của mình, lan rộng trong trái tim của cả ba người.

- Bây giờ thì yên lặng hơn rồi, tiếp tục câu chuyện ban nãy.

Đỗ Địch An chậm rãi nói:

- Từ hôm nay, ta sẽ là Nghị trưởng cao nhất của Hắc Ám Giáo Đình. Về sau, các vị chỉ cần trung thành với ta là được, có vấn đề gì không?

Mọi người sững người.

Sắc mặt Xạ Lang biến đổi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn không ngờ rằng người phụ nữ luôn đi đằng sau thanh niên này lại cường hãn đến thế. Mặc dù không thể đánh giá được người phụ nữ đó mạnh mẽ đến đâu, nhưng nhìn thấy phản ứng của ba vị Vương giả, liền biết rằng cú tấn công trước đó của người phụ nữ đã hoàn toàn trấn áp họ, một sức mạnh như vậy, phần lớn có thể cạnh tranh với Đại Quang Minh Vương. Xem ra, nếu Đại Quang Minh Vương đến đây vào tối nay, chắn hẳn sẽ nổ ra một trận chiến khốc liệt!

"Chết tiệt!”

Hắn ta rủa thầm, siết chặt nắm đấm.

Sau một hồi im lặng, thân hình vạm vỡ Minh Vương nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An nói:

- Trung thành với ngươi? Mặc dù ngươi rất mạnh mẽ, nhưng dường như lại chẳng có gì.

- Chừng nào ta còn tồn tại, mọi thứ sẽ được sinh ra.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói.

Dạ Vương ở bên cạnh khẽ cau mày, lạnh lùng nói:

- Ngươi nghĩ mình là Thần? Nói có ánh sáng là có ánh sáng?

Đỗ Địch An gật đầu.

- Đúng vậy.

Dạ Vương hắng giọng rồi nói:

- Mặc dù ngươi rất mạnh nhưng muốn đánh bại cả ba chúng ta cùng một lúc, vẫn sẽ gặp chút khó khăn. Ta khuyên ngươi hãy rời đi càng sớm càng tốt và chúng ta sẽ coi như chưa từng có chuyện này xảy ra. Ngươi muốn làm Nghị trưởng, điều này là không thể. Nghị trưởng sẽ không cho phép ngươi tồn tại. Có thể ngươi chưa biết. Nghị trưởng của Hắc Ám Giáo Đình bọn ta có thể giao tiếp với khu vực Nội Bích. Mặc dù sức mạnh của ngươi rất khá, nhưng khu vực Nội Bích cao thủ như mây, tuỳ ý phái một người tới liền có thể giết ngươi!

- Nếu như vậy, tại sao không gửi một cao thủ tới giúp các ngươi san phẳng Quang Minh Giáo Đình?

Đỗ Địch An lặng lẽ nhìn lại hắn.

Dạ Vương lạnh lùng nói:

- Đây là một quy tắc. Quang Minh Giáo Đình cũng có lực lượng ở Nội Bích. Chúng ta phải chiến đấu với nhau, và không được mời người ở Nội Bích nhúng tay vào. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc đấu tranh ở Nội Bích. Nhưng ngươi thì khác. Ngươi không phải là thành viên của Giáo Đình, chỉ là một kẻ phản đồ. Nghị trưởng mà biết hành tung và thực lực của ngươi, chắc chắn sẽ mời người trong khu vực Nội Bích tới giúp, và ngươi chắc chắn sẽ chết!