Chương 691 Long Sáo
Ngươi nói vậy có nghĩa, chỉ tiếc không có tác dụng gì.
Đỗ Địch An điềm nhiên nói:
- Ta chỉ đưa ra cho các ngươi hai sự lựa chọn, hoặc phục tùng và tôn trọng ta như một vị vua, hoặc là chết ở đây, chư vị chọn đi.
Sắc mặt của mọi người hơi thay đổi, nhìn nhau, không ai nói gì.
Sau khi chờ đợi một vài phút, Đỗ Địch An thấy không ai lên tiếng liền nói:
- Nếu chư vị khó lòng lựa chọn và không muốn trở thành con tốt thí đầu tiên, ta sẽ hỏi từng người một, vị Long Sáo này chọn đầu đi.
- Long Sáo?
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen bị Đỗ Địch An chỉ đóng băng. Nghe thấy cách gọi vừa kỳ lạ, vừa lạ lẫm này, cau mày nói:
- Long Sáo có ý nghĩa gì? Tên hiệu của ta là “Ngự Thủ”...
- Ý nghĩa của Long Sáo tức là ta không cần biết tên của ngươi.
Đỗ Địch An ngắt lời hắn và nói:
- Bớt nói linh tinh đi, ngươi chọn cái nào?
Ngự Thủ tức tới độ nghẹt thở, hắn không ngờ Đỗ Địch An lại cuồng vọng đến mức không thèm nhìn lấy hắn chút nào. Đôi mắt hắn âm sầm, khẽ siết chặt nắm chặt. Nếu đổi lại là người khác dám coi thường hắn đã đầu xác dị chỗ. Nhưng nghĩ đến Tebri, người đã bị giết ngay trước đó, khiến hắn bất giác liếc nhìn cô gái với hơi thở nguy hiểm kia, sắc mặt thoáng biến đổi, im lặng một hồi rồi cúi đầu nói khẽ:
- Ta nguyện ý thần phục ngươi.
- Đã chọn thần phục thì phải dùng kính xứng.
Đỗ Địch An thản nhiên nói.
Răng hàm sau của Ngự Thủ khẽ nghiến lại, nhưng biểu hiện không hề lộ nửa sự tức giận, cúi đầu đáp:
- Ngự Thủ nguyện ý thần phục Ngài!
Đỗ Địch An lại nói:
- Nói to lên.
Sắc mặt của Ngự Thủ rất khó coi, cúi đầu và nói:
- Ngự Thủ nguyện ý thần phục Ngài!
Giọng nói vang vọng khắp nơi, truyền cả ra bên ngoài hang phía trên hội trường. Ngự Thủ biết rằng nếu mình đã nói ra thì không còn đường quay về. Một khi Đỗ Địch An bị đánh bại, Nghị Trưởng cũng sẽ không tha cho hắn dễ dàng. Khi giọng nói của hắn ta vang lên bên ngoài, đồng nghĩa với việc đã đặt chân lên thuyền của Đỗ Địch An.
Đỗ Địch An khẽ gật đầu, ngón tay tiếp tục lướt sang một người khác ở bên cạnh và nói:
- Đến lượt ngươi.
- Dạ Vương, Kiếm Vương, Minh Vương, chúng ta có thực sự phải đầu hàng hắn ta không? Thay vì bị đánh bại từng người một, chi bằng chúng ta hợp lực lại và chiến đấu chống lại hắn, ta không tin khi tất cả những cường giả ở đây hợp sức lại lại sợ bảy người bọn họ!
Người thứ hai bị Đỗ Địch An điểm mặt gọi tên là một người đàn ông trung niên cực kỳ cao to, hắn không nói nhiều, mà chỉ ngay lập tức quay đầu về phía mấy người Kiếm Vương nói lớn.
Hắn không muốn đầu hàng, nhưng thậm chí còn sợ phải cô độc đối mặt với Đỗ Địch An hơn. Hiện tại, mạo hiểm nói ra điều này, chính là đang đánh cược niềm kiêu hãnh của ba người họ, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng đầu hàng người khác. Khi nghe thấy người đàn ông trung niên kia nói, sắc mặt của hội Kiếm Vương có chút biến đổi, cả ba người nhìn nhau và trao đổi qua ánh mắt.
- Ngu muội.
Đỗ Địch An nói một cách thờ ơ, đột nhiên giơ tay lên phất một cái, một ánh sáng đen liền bay vụt ra, kèm theo sau đó là một tiếng “phập”, người đàn ông trung niên kia đột nhiên có thêm một con dao găm trên cổ họng, cắm ngập đến gần lút cán, máu tươi chảy thành dòng và bắn toé ra.
Người đàn ông trung niên vội lấy tay che cổ họng và nhìn Đỗ Địch An không thể tin được. Khi nói ra những lời đó, hắn luôn tập trung vào cô gái đã giết Tebri, nhưng khôngngờ lần này Đỗ Địch An lại đích thân ra tay sẽ tự làm điều đó, hơn nữa lại là phi đao từ xa kết liễu hắn!
“Bộp” một tiếng, cơ thể người đàn ông trung niên giãy vài hồi rồi ngã xuống, ôm siết lấy cổ họng và khí quản bị cắt của mình, hắn ta đã không chết ngạt ngay trong lúc đấy, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
- Ngươi là Kiếm Vương đúng không?
Đôi mắt của Đỗ Địch An dừng lại ở chỗ ông lão lùn, nói hờ hững:
- Ngươi muốn chọn cái nào?
Khuôn mặt của Kiếm Vương chấn động. Tốc độ ném con dao của Đỗ Địch An khi nãy nhanh đến mức hắn khó lòng nhìn rõ. Nói cách khác, ngoài cô gái đó, Đỗ Địch An cũng là một cao thủ không hề kém cạnh bọn họ! Nếu chỉ có độc một mình cô gái đó, hắn ta tự tin với số lượng người đống đảo có thể trấn áp họ, hoặc giả có thể thoát thân, nhưng sức mạnh của Đỗ Địch An cũng không yếu, vả lại còn thêm năm người đằng kia, không đảm bảo sẽ không xuất hiện thêm một cao thủ như cô gái đó.
Nghĩ đến đây, hắn từ từ trấn tĩnh trở lại, nhìn vào ánh mắt thờ ơ của Đỗ Địch An, khiến trái tim hắn sợ hãi, chỉ cảm thấy đôi mắt sâu thẳm sự bình lặng này dường như hiểu thấu được tận đáy nội tâm mình, có một cảm giác tù túng không nơi nào che giấu.
- Kiếm Vương, chúng ta hãy liên thủ cùng nhau!
Dạ Vương thấy Kiếm Vương có phần lung lay liền nói.
- Ồn ào.
Đỗ Địch An liếc nhìn hắn ta, thân ảnh bay ra khỏi ghế, như một tia sét đen, ngay lập tức thổi lên một cơn gió, hình bóng liền bay đến trước mặt Dạ Vương trong tiếng gầm của gió.
Sắc mặt Dạ Vương hiện rõ sự run sợ, và theo bản năng vội vã lùi trở lại.
Nhưng tốc độ rút lui của hắn ta hoàn toàn không thể so sánh với Đỗ Địch An, chỉ trong chưa tới một cái chớp mắt, hắn đã tiếp cận đối phương. Dạ Vương không hề nhìn thấy Đỗ Địch An xuất chiêu, nhưng lại cảm thấy một bàn tay lạnh giá chộp lấy cổ họng, bóp lấy hắn gần như nghẹt thở.
- Trước mặt họ, ngươi là Vương.
Đỗ Địch An siết lấy cổ họng của Dạ Vương nhấc người hắn lên, lạnh lùng nói:
- Trước mặt ta, ngươi chẳng là gì cả.
Dạ Vương kinh hoàng nhìn hắn, chưa từng nghĩ rằng bản thân lại trở nên yếu đuối như vậy, lại không thể kháng cự nổi! Tuy nhiên, dẫu sao hắn cũng là một cường giả trải qua trăm trận chiến đấu. Tại thời điểm quan trọng này, hắn không hoảng loạn. Hắn rút lấy thanh kiếm ra khỏi thắt lưng và chém vào cánh tay của Đỗ Địch An.
“Chát” một tiếng, thanh kiếm đang vung tới một nửa liền dừng lại.
Chỉ thấy tay kia của Đỗ Địch An đang nắm lấy thanh kiếm, nắm lấy lưỡi kiếm độc sắc bén cắt trên lòng bàn tay, như thể chém vào miếng kim loại cứng, tạo ra âm thanh sắc nhọn.
- Ngu muội.
Đỗ Địch An nói, những ngón tay hắn siết lại, “rắc” một tiếng, năm ngón tay biến ra như lưỡi kiếm, đâm thẳng vào cổ họng của Dạ Vương, khiến cổ họng đối phương nát vụn phát ra thêm một tiếng “rắc” nữa. Dạ Vương còn chẳng kịp có thời gian để hét lên, hai mắt đã trợn ngược, máu tươi vẫn còn lưu ở khóe miệng, cơ thể hắn mất sức và buông thõng tay xuống.
Lòng bàn tay của Đỗ Địch An nới lỏng, thanh kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, khiến tất cả những người còn lại sợ dựng tóc gáy.
“Bụp” một tiếng Đỗ Địch An buông thi thể Dạ Vương rơi tự do xuống, vẩy máu vướng trên lòng bàn tay, vừa lấy khăn tay ra, lau sạch lòng bàn tay và vừa trở về chỗ ngồi ban đầu. Toàn bộ quá trình diễn ra yên tĩnh trong hội trường, Minh Vương và Kiếm Vương vốn đang chuẩn bị tích lực, nhìn thấy cảnh tượng này một cách khó tin, khiến bọn họ nhất thời đều kinh sợ. Cú trấn động trong tim họ mạnh thêm lên.
- Tại sao luôn phải bị tát một cái thì mới biết đau chứ?
Đỗ Địch An từ từ lau lòng bàn tay, nói:
- Ta nghĩ các ngươi có thể ở vị trí này, ít nhất phải có chút nhãn lực. Không ngờ chỉ toàn là một nhóm người tài hèn sức mọn xuẩn ngốc. Ta có thể xuất hiện hiên ngang ở đây, ắt hẳn phải có tự tin đánh bại các ngươi. Đồng thời cũng có đủ tự tin để giải quyết Nghị trưởng. Tại sao cứ phải dùng tính mạng của mình để kiểm tra sức mạnh của kẻ thù? Sinh mạng của các ngươi rẻ mạt vậy sao, sao chẳng biết trân trọng nó chứ?
Mọi người sững sờ nhìn lấy thanh niên này. Nếu trước đây họ vẫn còn chút hy vọng, vậy thì giờ đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng. Là một trong ba vị vương, vị Dạ Vương lại bị Đỗ Địch An giết chết trong chớp mắt mà không có khả năng chống trả. Sức mạnh như vậy đã vượt xa họ, thậm chí khi tất cả bọn họ cùng nhau xông cũng chỉ là nộp mạng vô ích mà thôi.