← Quay lại trang sách

Chương 692 Hỏi

“Không biết cách trân trọng sinh mạng? Rõ ràng là ngươi đang lạm sát!”

Xạ Lang định thần lại chửi rủa thầm trong lòng, cảm thấy tâm tình hơi phức tạp, mặc dù cái chết của Dạ Vương khiến hắn khá hạnh phúc, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một kẻ còn khủng khiếp hơn cả ba nhân vật kia. Mà kẻ đó nếu tham gia vào Hắc Ám Giáo Đình có thể sẽ khiến Quang Minh Giáo Đình chịu tổn thất nặng nề trong tương lai.

Hắn cầu nguyện bí mật trong tâm, hy vọng rằng Giáo Hoàng đại nhân sẽ nhận thấy tình huống bất ngờ ở đây và ngăn chặn cuộc tấn công. Bằng không, ngay cả khi Đại Quang Minh Vương đến vào tối nay, chỉ e cũng phải ngậm hờn ngàn thu.

- Còn chưa trả lời ta, Kiếm Vương?

Đỗ Địch An lau ngón tay và nhìn qua phía hắn.

Kiếm Vương mặt biến sắc, lòng bàn tay toát ướt đẫm mồ hôi. Khẽ nghiến răng và nói:

- Ta nguyện ý thần phục Ngài!

Giọng hắn to và vang, từ sự giáo huấn của Ngự Thủ ban nãy, hắn không muốn Đỗ Địch An phải nhắc lại lần nữa.

Thấy hắn biết thời cuộc, Đỗ Địch An liền khẽ gật đầu, chỉ vào người khác và nói:

- Còn ngươi thì sao?

- Ta nguyện ý thần phục Ngài, Ma Vương đại nhân!

- Ta cũng nguyện ý thần phục Ngài!

Những người còn lại không đợi chỉ điểm của Đỗ Địch An, ngay lập tức chủ động nói. Họ đã biết rằng bây giờ tình thế đã đổi thay, sự kháng cự sẽ chỉ dẫn tới diệt vong. Thay vì để Đỗ Địch An hỏi, tốt hơn là nên chủ động, còn nhìn thấy sự tích cực của bản thân cũng như dâng lên sự chân thành.

- Ta nguyện ý thần phục Ngài!

Minh Vương cúi đầu kính cẩn nói.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người đều cúi đầu hành lễ trước Đỗ Địch An, bày tỏ sự thần phục.

Hắn liếc nhìn, khẽ gật đầu nói:

- Khá lắm, cũng coi như có chút thông minh.

Nghe lời tán thưởng đầy tính trào phúng của hắn, mọi người đều im lặng và bắt đầu suy nghĩ tính toán về kế hoạch tương lai của mình. Dù sao thần phục Đỗ Địch Ancũng chỉ là chuyện nhỏ, qua cửa ải Nghị trưởng Hắc Ám mới là vấn đề lớn nhất.

- Thưa đại nhân, không biết Ngài có dự định làm gì trong tương lai. Nghị trưởng Hắc Ám có thể liên lạc với cường giả trong Nội Bích. Nếu khu vực Nội Bích phái người đến chinh phạt ngài, chỉ sợ...

Kiếm Vương bắt đầu lo lắng nói.

- Ngươi không cần phải lo lắng về điều này.

Đỗ Địch An lạnh lùng đáp:

- Kể từ hôm nay, mười hai khu của Hắc Ám Giáo Đình là hợp lại làm một. Ta không muốn thấy bất kỳ cuộc chiến nội bộ nào. Còn về Nghị trưởng và Quang Minh Giáo Đình, ngày mai ta sẽ đích thân đi giải quyết. Ta chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi, nội trong vòng một tuần thống nhất tất cả các tập đoàn và quý tộc, cũng như thường dân và phú hào.

Mọi người sững sờ.

Xạ Lang sau khi nghe những lời của Đỗ Địch An, khuôn mặt liền hơi biến sắc, thầm lo lắng và bắt đầu lạc lối trong suy nghĩ.

Minh Vương ngước lên liếc nhìn Đỗ Địch An, nói nhỏ:

- Đại nhân, sáu tập đoàn tài chính lớn cùng tất cả các quý tộc phổ khắp các thế lực, muốn trong một thời gian ngắn ngủi một tuần thống nhất bọn họ, chỉ e...

Đỗ Địch An điềm nhiên nói:

- Luận về căn cơ hay thế lực rộng rãi thâm sâu, liệu có thể bằng Hắc Ám Giáo Đình của chúng ta không?

Minh Vương vội đáp:

- Tất nhiên là không bì được.

- Vậy thì ta chỉ cần dùng một đêm liền có thể thống nhất các ngươi, còn các ngươi lại có tới bảy ngày để thống nhất sáu tập đoàn tài chính lớn, còn cảm thấy khó sao?

Đỗ Địch An lạnh lùng nói.

Minh Vương sững sờ, tất cả những người khác cũng đều biến sắc.

Kiếm Vương cơ hồ đã nhận ra được ý của Đỗ Địch An, cân nhắc câu chữ xong mới nói:

- Đại nhân, ý Ngài là chúng ta cưỡng chế thống nhất các tập đoàn?

- Tất cả sự thống trị là cưỡng chế.

Đỗ Địch An nói một cách thờ ơ:

- Đó chỉ là sự khác biệt giữa hiệu quả nhanh và hiệu quả chậm mà thôi.

Kiếm Vương liền hỏi:

- Nếu như giới quý tộc phản kháng lại thì sao?

- Vậy thì hãy sử dụng nhiều lực lượng hơn để đàn áp họ.

- Thủ hạ đã rõ.

Kiếm Vương cúi đầu và không nói gì thêm.

Đôi mắt lạnh băng của Đỗ Địch An từ từ quét qua đám đông có mặt tại đó, nói:

- Ta biết, trong số các ngươi có không ít người giả vờ đầu hàng ta, đợi lát nữa chuyển mình đi ra sẽ chạy ngay tới chỗ Nghị trưởng mà khóc kể tội, nhằm lấy công chuộc lỗi, nhưng ta nhắc nhở các ngươi một câu. Không có chủ nhân nào thích một con chó phản bội mình. Kể cả khi có thể tránh được cái chết, nhưng tương lai sẽ không được trọng dụng, vì vậy nên biết thân biết phận.

Sắc mặt Kiếm Vương và những người khác hơi thay đổi.

Thật vậy, một vài trong số họ thực sự đang có bàn tính như vậy. Mặc dù Đỗ Địch An thể hiện ra sức mạnh mạnh mẽ, nhưng để so sánh với khu vực Nội Bích thì còn kém xa. Trong khi đó Nghị trưởng lại có khu vực Nội Bích chống lưng, đương nhiên là có thế lực hơn.

- Các ngươi đi theo ta, chỉ cần bỏ ra lòng trung thành, sẽ nhận được những gì bản thân không dám mong đợi trước đây.

Đôi mắt của Đỗ Địch An khẽ lóe lên nói tiếp:

- Bây giờ, ta cần hỏi một vài điều, ai có thể cấp thông tin có giá trị, ta sẽ trọng thưởng.

- Có thưởng?

Đám đông lập tức ngước tai lên và hiếu kì nhìn thanh niên.

- Đầu tiên, ai biết sở thích sinh hoạt của Giáo Hoàng?

Đỗ Địch An nói.

Mọi người nhìn nhau, thầm sợ hãi trong lòng, nghe ý của Đỗ Địch An, hiển nhiên là đã sẵn sàng để đối phó với Giáo Hoàng.

- Ta biết.

Minh Vương lập tức nói:

- Theo thông tin tình báo của ta Giáo hoàng thích âm nhạc của đại sư Penny, chỉ cần là buổi hòa nhạc của đại sư Penny thì hắn rất hiếm khi bỏ lỡ.

Đỗ Địch An gật đầu:

- Thông tin này tốt đấy. Từ hôm nay, ngươi sẽ thay mặt ta phụ trách mười hai khu và thăng chức cho ngươi lên phó Nghị trưởng.

Minh Vương sững sờ, hoan hỉ nói:

- Đa tạ đại nhân!

Những người khác chớp mắt, có chút không thể tin được. Chỉ cung cấp thông tin như vậy mà nhận được một phần thưởng như trên? Lên thẳng phó Nghị trưởng?

- Câu hỏi thứ hai, ai biết tung tích đại sư thần thuật thiên tài vừa mới sinh ra cách đây không lâu?

Kiếm Vương nói:

- Có phải đại nhân đang nói đến vị kì tài thần thuật tên là “Đỗ Địch An?

Hắn gật đầu.

- Đúng.

- Ta biết.

Có người ngay lập tức háo hức nói:

- Theo thông tin ta nhận được từ Thần điện Nguyên Tố, vị thiên tài này được khu vực Nội Bích đánh giá cao và đã được đưa vào khu vực Nội Bích.

- Hồ đồ!

Một người phụ nữ có nước da trắng nói:

- Tin tức ta nhận được là thiên tài này đã bị người của khu vực Nội Bích cưỡng chế bắt đi, nói rằng hắn thông đồng với Hắc Ám Giáo Đình của chúng ta và đưa vào khu vực Nội Bích để thẩm tra.

- Hừ!

Người đàn ông khi nãy hừ mạnh một tiếng nói:

- Ngươi đúng là không biết gì, khu vực Nội Bích cố tình vu khống hắn, đưa hắn vào trong khu Nội Bích. Ngươi không nghĩ xem, nếu hắn ta thực sự thông đồng với chúng ta, khu vực Nội Bích làm sao biết được? Nếu biết, tại sao không có bằng chứng? Cần gì phải đưa hắn về thẩm tra, sớm giết tại chỗ rồi!

Người phụ nữ da trắng sững sờ rồi nhíu mày đáp:

- Vậy ngươi nói xem, tại sao người của khu vực Nội Bích lại làm như thế, chẳng há bại hoại thanh danh của hắn?

- Còn ai khác biết không?

Đỗ Địch An xen vào cuộc tranh cãi của cả hai.

Nghe thấy vậy những người còn lại nhìn nhau và không ai mở miệng.

Thấy vậy, Đỗ Địch An khẽ lắc đầu rồi hỏi tiếp:

- Câu hỏi thứ ba, ta nghe nói rằng cha mẹ nuôi của người này biết bí mật người đó bị đưa vào khu vực Nội Bích, nhưng cha mẹ nuôi của hắn đã bị giết. Các vị có ai biết là kẻ nào giết họ không?