Chương 693 Thăm Dò
Mọi người lại nhìn nhau lần nữa, có chút ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ nghe về chuyện này, nhưng Đỗ Địch An lại biết điều đó. Rõ ràng, mạng lưới tình báo của bên kia còn rộng và thâm sâu hơn họ, thậm chí... còn thâm nhập vào sâu trong khu vực Nội Bích!
Nghĩ đến điều này, mọi người đều cảm thấy thầm sợ hãi, kết hợp với những lời Đỗ Địch An nói rằng hắn sẽ giải quyết Nghị trưởng Hắc Ám, càng trở nên có khả năng. Vả lại với thực lực của Đỗ Địch An, nó đã vượt xa cấp độ của một Thú Liệp Giả. Nếu không có nền tảng gì trong khu vực Nội Bích, đoan chắc không thể có một lực lượng cường hãn như vậy.
Phải biết rằng chỉ có khu vực Nội Bích mới có Thần Dịch. Mặc dù chúng có thể được trao đổi thông qua các kênh bí mật, nhưng lại rất tốn kém, chưa kể số lượng mỗi lần rất ít ỏi và cần tích lũy từ từ để giúp người ta phá vỡ giới hạn của Thú Liệp Giả.
Khi Đỗ Địch An nêu ra câu hỏi của mình, hắn đồng thời cũng nheo mắt quan sát biểu cảm của mọi người, tầm nhìn rộng bao quát có thể chú ý đến tất cả bọn họ cùng một lúc.
Nghe đến câu hỏi thứ ba này, Minh Vương sững sờ một hồi, trong lòng cả kinh. Hắn cả kinh bởi vì biết chàng trai trẻ độc ác lạnh lùng này lại có mạng lưới thông tin rộng lớn đến mức biết một bí mật lớn như vậy. Hắn ta luôn nghĩ rằng mình là người duy nhất biết cha mẹ nuôi của Đỗ Địch An nắm giữ một số thông tin về hắn, dù sao, khu vực của thiên tài Thần Thuật này ở không xa khu vực thuộc thẩm quyền của hắn ta.
Hắn chú ý đến vị thiên tài Thần Thật này khi người đó trở nên nổi tiếng, sau đó liền bí mật phái người đi để mắt tới hắn và quả nhiên có được thu hoạch không nhỏ. Từ lần chả mẹ nuôi của hắn bí mật đưa một chiếc rương y tế vào lâu đài của hắn, hắn liền đoán ngay vị thiên tài Thần Thuật này đang mắc một căn bệnh nào đó, hơn nữa tình trạng bệnh không thể cho người khác biết!
“Bí mật” thường là điểm yếu của con người, cũng là vũ khí tốt nhất để lợi dụng!
Đối với hắn mà nói đây là một tin tức động trời, hoàn toàn có thể lợi dụng điểm này để bắt Đỗ Địch An phải xuống nước với mình. Tuy nhiên chỉ tiếc rằng, trong lần trả tấn dạo đó hắn không hề tra hỏi được bất cứ thông tin tình báo nào từ miệng của người phụ nữ nọ. Đợi đến khi hắn chuẩn bị đe dọa Đỗ Địch An thì hắn lại bị người của Nội Bích đưa đi, chỉ có thể tiếc nuối không thôi. Vậy mà hắn không ngờ rằng chuyện này không chỉ một mình hắn biết.
Nghĩ đến đây trong lòng hắn chợt run lên, len lén nhìn Đỗ Địch An, bỗng nhiên trong lòng thoáng động, chợt nhớ đến một chi tiết mình vừa bỏ qua.
Khi đó hắn ta chọn cách đăng tin tức về cái chết cha mẹ nuôi của Đỗ Địch An trên báo, mục đích là để cho tân Trưởng Lão tiền nhiệm ở khu vực thứ chín biết. Cũng chính là người thanh niên ở trước mặt mình biết. Mục đích của việc cho hắn ta biết tin tức về cái chết là để xác minh xem hắn ta có phải là thiên tài Thần Thuật được Tu Đạo viện gửi tới hay không. Dù sao, chính Tu Đạo viện đã đưa Đỗ Địch An đi, mà hắn cũng xuất thân từ Tu Đạo viện, đối với phương thức làm việc của Tu Đạo viên cũng biết ít nhiều.
“Chẳng nhẽ...”
Hắn chợt kinh sợ rồi bất giác ngước nhìn Đỗ Địch An một cái, cái nhìn này cũng bất ngờ bắt gặp ánh mắt Đỗ Địch An đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt hắn dường như hướng thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim hắn, phơi bày tất cả những bí mật.
Trái tim hắn thắt lại, khuôn mặt nở một nụ cười rồi cúi thấp đầu xuống, nhưng lòng bàn tay hắn đang đổ mồ hôi.
"Không, không đúng, chắc chắn là ta đã lầm."
Minh Vương thầm nhủ trong lòng:
"Tên tiểu tử đó chỉ là có thiên phú về thần thuật, hoàn toàn không thể so sánh với người thanh niên này. Ngay cả khi có những tài nguyên của Tu Đạo Viên đắp bồi, nhiều nhất cũng chỉ đạt được sức mạnh ngang ngửa ta. Tuyệt đối không thể mạnh cường điệu như vậy. Cường giả cao nhất của cực hạn Thú Liệp Giả có thể dễ dàng giết chết Dạ Vương phải là ở mức Giới Hạn Giả cao cấp. Chắc hẳn là do ta nghĩ quá nhiều rồi.
Nghĩ đến hai câu hỏi trước của Đỗ Địch An, hắn dần thả lỏng tâm trí:
"Hỏi sở thích sinh hoạt của Giáo Hoàng, chắc hẳn muốn dẫn dắt chúng ta chiến đấu chống lại Giáo Hoàng, và dò hỏi thiên tài Thần Thuật này, ắt hẳn là muốn có được người này, dù sao, uy lực của thiên tài Thần Thuật này là quá lớn. Có thể đẩy lùi Dã Nhân chỉ bằng sức mạnh của chính mình. Chỉ cần tạo ra một Thần Thuật Truyền Kỳ là đủ để cạnh tranh với mười Thú Liệp Giả cao cấp.
Nghĩ đến đây, cơ bắp đang căng thẳng của hắn như giãn ra, đang định mở miệng báo cáo với Đỗ Địch An thì bỗng nhiên giật thót, khoảnh khắc tiếp theo con ngươi khẽ co lại, lông trên người dựng hết lên.
"Không đúng!"
Lòng hắn dậy lên một làn sóng lớn kinh hãi đập vào tim.
"Tại sao hắn ta lại hỏi, ai đã giết cha mẹ nuôi của tên tiểu tử đó? Không phải mục đích của hắn nhằm biết tin tức mà cha mẹ nuôi của tên đó nắm giữ sao, hà cớ gì lại hỏi về ngươi giết chết cha mẹ nuôi của hắn ta? Cha mẹ nuôi có biết tin tức từ hay không? Điều này chẳng phải quan trọng nhất sao?
Nghĩ đến đây, trái tim hắn đập rộn ràng, nhưng rồi rất nhanh hắn lại nghĩ.
"Có lẽ là do ta nghĩ quá nhiều chăng? Hắn chắc hẳn chỉ muốn hỏi trước, xem ai đã giết cha mẹ nuôi của tên đó, rồi hỏi xem hắn có biết tin gì không?"
Nghĩ đến khả năng đó hắn liền do dự không thôi, suy tư bất định trong lòng, trực giác nói cho hắn biết có chuyện kì lạ trong đây. Hắn trầm ngâm một lát rồi lựa chọn cách im lặng. Thiết nghĩ mình đã lên chức phó Nghị trưởng rồi nên không cần thiết lập công nữa, tránh trường hợp khiến kẻ khác đố kị. Hơn nữa ngộ nhỡ hắn là tên tiểu tử thiên tài Thần Thuật đó, ngược lại sẽ chết chắc!
- Sao, không ai biết ư?
Đỗ Địch An thấy một lúc lâu không ai lên tiếng liền nheo mắt nói.
Bọn họ nhìn nhau, không ai nói gì.
- Ai là Trưởng Lão khu số bốn?
Đỗ Địch An nhíu mày hỏi.
Một người đàn ông trung niên với thân hình béo lùn và giống cái xô che trong chiếc áo choàng đen, nói:
- Là ta.
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói:
- Theo như ta biết, nơi họ chết nằm trong phạm vi trực thuộc của ngươi?
- Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên mũm mĩm ngại ngùng nói:
-Tuy nhiên, ta không thực sự chú ý đến những người nhỏ bé như vậy. Ai mà ngờ rằng họ biết tin tức của thiên tài Thần Thuật. Nếu biết trước như vậy, ta đã trói họ về rồi dùng hình tra khảo rồi.
Đỗ Địch An nhìn hắn chằm chằm một lúc, khẽ nheo mắt, quay lại nhìn Minh Vương bên cạnh.
- Còn ngươi, có biết thêm gì không?
Trái tim của Minh Vương thắt lại, vội vàng nói:
- Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ không hề chú ý đến những người nhỏ bé này.
- Có thật không?
Đỗ Địch An nhìn hắn chằm chằm.
Nhìn vào ánh mắt bức người của Đỗ Địch An, trái tim của Minh Vương đập nhanh hơn vài hồi, như thể tất cả những suy nghĩ trong lòng hắn bị nhìn trộm vậy. Tuy nhiên, hắn đã ở một vị trí cao lâu năm, nên thành thạo trong việc xử lý các tình huống như vậy. Chỉ cúi đầu và kính cẩn nói:
- Đại nhân, thuộc hạ thực sự không biết, chuyện này về sau thuộc hạ nhất định sẽ điều tra cẩn thận, đảm bảo điều tra ra nguyên nhân cái chết của họ!
- Nguyên nhân tử vong?
Đỗ Địch An nheo mắt.
- Chẳng nhẽ ngươi không rõ sao?
Trái tim của Mình Vương nhảy lên, tất cả tóc mai sợ dựng đứng, ngước nhìn Đỗ Địch An lộ ra một biểu hiện hết sức oan uổng, nói:
- Đại nhân, thủ hạ thực sự không biết, mặc dù có nghĩ về việc lợi dụng cha mẹ nuôi của thiên tài Thần Thuật để uy hiếp hắn ta, giúp Hắc Ám Giáo Đình chúng ta chế tạo ra Thần Thuật. Nhưng sau đó nghĩ kĩ lại, bọn họ dù sao cũng chỉ là cha mẹ nuôi và không có mối quan hệ sâu sắc, và theo như ta biết, vị thiên tài Thần Thuật đó đã buộc phải tới bản doanh tập huấn của Thập Hoang Giả ngay sau khi được cha mẹ nuôi nhận nuôi mình. Thời gian ở bên nhau là rất ít, vậy nên mới không làm như thế.