← Quay lại trang sách

Chương 694 Báo Thù

Ngộ nhỡ thất bại, chúng ta bị bại lộ và khiến các lực lượng khác phải cảnh giác.

Những người khác nghe thấy hắn nói liền khẽ gật đầu. Thật vậy, họ đều có những suy nghĩ tương tự, nhưng đã từ bỏ vì những lý do tương tự. Dù sao, thiên tài Thần Thuật thời đó quá mạnh, hơn nữa lại là Kỵ Sĩ điện đường thụ phong, có thể thấy tương lai rất tươi sáng. Thật không thực tế khi từ bỏ hào quang của bản thân chỉ vì cha mẹ nuôi không có mối quan hệ thâm sâu.

Đỗ Địch An nhìn sâu vào mắt hắn, sau một lúc, từ từ thu ánh mắt về, khi mọi người nghĩ rằng vấn đề đã kết thúc, bỗng ánh mắt sắc lẹm của hắn xoáy sâu vào và lại nhìn chằm chằm Minh vương nói:

- Họ là do ngươi giết đúng không?

Trái tim của Minh Vương co rút dữ dội, toàn thân chỉ trong một thoáng liền đổ mồ hôi lạnh, nhìn ánh mắt kiên quyết của Đỗ Địch An, hắn có cảm giác như bị xâm nhập hoàn toàn. Dù sao, nói dối là một việc khiến người ta có cảm giác chột dạ, mặc dù hắn đã rất có kinh nghiệm để có thể đối mặt với lời nói dối mà không thay đổi sắc mặt, nhưng vấn đề này liên quan đến sự sống chết của bản thân, lại bị Đỗ Địch An xé toạc ngay tại trận, thật sự là một sự sợ hãi.

Giây tiếp theo, hắn phản ứng nhanh chóng và nói một cách rất khổ tâm:

- Bẩm đại nhân, thực sự không phải do ta giết. Nếu là ta, ta chắc chắn sẽ bẩm báo lại với Ngài, xin hãy tin vào lòng trung thành của ta!

Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, rồi lại thu ánh mắt về, nói một cách bình tĩnh:

- Ta tin điều đó, chỉ là đùa thôi, không cần để tâm đâu.

Minh Vương thầm nguyền rủa trong lòng.

"Đùa thôi? Ai đùa với ngươi chứ?"

Mặc dù rất tức giận, nhưng hiện giờ gần như đã khẳng định được người trước mặt mình là thiên tài Thần Thuật Đỗ Địch An!

Hơn nữa thời gian từ khi hắn nhậm chức Trưởng Lão của khu thứ chín đến khi mà vị Đỗ Địch An kia được đưa vào khu vực Nội Bích không xa nhau mấy, về cơ bản có thể chắc chắn 100%!

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chấn động, không ngờ một thiên tài Thần Thuật lại có thể phát triển đến một mức độ khủng khiếp như vậy, đặc biệt là sức mạnh này thậm chí còn đáng sợ hơn cả trình độ Thần Thuật của hắn ta! Tuy nhiên, hắn phần nào ngưỡng mộ bản thân, cũng may phản ứng mau lẹ, không tham công, nếu không hiện giờ đã bị giết rồi!

“Nhưng tại sao hắn ta lại hỏi ta? Có phải ta đã để lộ chăng ra?”

Minh Vương bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ, điều đầu tiên sau khi hắn quay trở lại là quyết định giết tất cả những người đã tham gia vào vụ việc trước đó, kể cả tâm phúc thư ký mà hắn rất tin tưởng.

- Hôm nay đến đây thôi, các ngươi giải tán đi, sau này mười hai khu sẽ không cần xếp hạng, chỉ cần các ngươi chấp hành đủ trách nhiệm chức vụ là được.

Đỗ Địch An lạnh nhạt nói.

Mọi người nhìn nhau và kính cẩn nói:

- Thủ hạ xin cáo lui.

Đỗ Địch An nói với Kiếm Vương:

- Đi nói chuyện với bề trên, đừng đánh động quá.

Kiếm Vương lập tức nói:

- Rõ, thuộc hạ đi làm ngay.

Nói rồi nghiêng người về phía trước trèo lên cột tường của sảnh chính bằng tay không, nhanh chóng lẩn vào hang của mái vòm và liên lạc với các thành viên cấp cao của Gia tộc Phỉ Lan tụ tập ở bên ngoài.

Đỗ Địch An ngồi lặng lẽ trên ghế, xoa nhẹ ngón tay, như thể đang nghĩ điều gì, lại như thể đang mong chờ gì. Những người còn lại lục tục cáo từ hắn, dẫn người của họ quay lưng và dời khỏi hội trường.

Minh Vương cũng không dám tụt lại phía sau, nói nhỏ:

- Thuộc hạ cũng xin phép cáo từ.

Đỗ Địch An vẫn nhìn vào cái bàn bị nghiền nát bởi tảng đá, nghe thấy vậy vẻ mặt vẫn không thay đổi, và chậm rãi nói.

- Ngươi ở lại trước, với tư cách là phó Nghị trưởng, ta có vài điều muốn nói với ngươi.

Minh vương hơi chút rụt rè, trái tim bỗng tối sầm lại, kính cẩn đáp:

- Rõ.

Sau một lúc, khi mọi người khác đã rút lui hết.

Trong hội trường đổ nát, chỉ có Đỗ Địch An và những người trong nhóm, cũng như Mình Vương và người của hắn ta.

Gió lạnh tràn vào từ vòm trong hang động, thổi bay bụi trên mặt đất, không khí im lặng không một chút âm thanh.

Minh Vương nhìn Đỗ Địch An đang xuất thần, bất giác lo lắng, định mở miệng nhưng lại sợ mình làm phiền, thế nên đã kiềm lại.

Sau một lúc lâu, Đỗ Địch An từ từ hồi thần, liếc nhìn Minh Vương, đứng dậy và nói:

- Đi theo ta, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi.

Minh Vương hơi sững sờ, cũng kính đáp:

- Rõ.

Đỗ Địch An đứng lên rồi đi thẳng lên trên mái vòm của hội trường, giơ tay và bật một vài ngón tay nhịp nhàng, một dáng người mảnh khảnh nhảy vọt lên từ sảnh bên dưới, lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.

Đỗ Địch An dắt tay nàng từ từ tiến về phía trước.

Những binh sĩ vốn bao vây chung quanh Gia tộc Phỉ Lan đã rút lui hết. Không có một bóng hình nào, chỉ còn lại máu trên mặt đất, là lúc trước bị giết lưu lại. Khi Đỗ Địch An đến trước cửa Gia tộc Phỉ Lan, Kacheek và đám người Minh Vương cũng đã bắt kịp đến đây. Hắn lấy xe ngựa và ra lệnh rời đi. Minh Vương cũng lên xe ngựa của mình, dẫn đội hộ vệ của mình và theo sau xe ngựa của Đỗ Địch An.

Đêm lạnh như nước, im bặt không thanh âm.

Thời gian giới nghiêm bên ngoài đã qua, không có một bóng người trên đường, chỉ có những người lính tuần tra và những chiếc xe ngựa của quý tộc thỉnh thoảng qua lại. Xe ngựa của Đỗ Địch An phóng suốt quãng đường, dần dần đến một vùng ngoại ô, càng ngày càng xa khỏi con phố nhộn nhịp. Nhìn thấy nơi xa xôi hẻo lánh này, khuôn mặt của Minh Vương hơi biến sắc, hắn ta kinh hoàng, tự hỏi Đỗ Địch An sẽ đưa mình đi đâu. Chẳng nhẽ là thành trì bí mật của hắn?

Hai giờ sau, cỗ xe dừng lại trước một rừng cây.

Kacheek và Greely, cùng với Guinness và những người khác bốn phía xung quanh với vẻ mặt khó hiểu. Họ cũng không biết đây là đâu, chưa bao giờ nghe Đỗ Địch An nhắc đến nó.

Gabriel nói vọng vào cỗ xe sau tấm màn:

- Thiếu gia, đã tới nơi Ngài muốn đến.

Đỗ Địch An vén bức màn lên và liếc nhìn. Có một nỗi đau sâu thẳm thoáng hiện trong mắt hắn. Từ từ xuống xe ngựa và quay về phía Minh Vương trên cỗ xe phía sau:

- Xuống đi.

Dọc đường đi Minh Vương luôn chú ý đến tình hình xung quanh. Nhìn thấy nơi kỳ lạ và hoang vắng này, trái tim bỗng dấy lên sự hoài nghi. Đồng thời, hắn có một cảm giác nguy hiểm. Trực giác mách bảo hắn nên lập tức tháo chạy, tuy nhiên khi nghĩ đến tốc độ và sức mạnh đáng sợ của Đỗ Địch An hắn liền kiềm hãm ngay ý niệm đó, ra khỏi xe ngựa và kính cẩn nói với hắn:

- Khởi bẩm đại nhân, nơi đây là?

- Đây là nghĩa địa cha mẹ nuôi của ta, Julla và

Grey, cùng một đứa trẻ khác mà họ nhận nuôi.

Đỗ Địch An chậm rãi nói, giọng hắn vô cảm, lạnh buốt như cơn hàn phong.

Khi Minh Vương nghe thấy Đỗ Địch An nói lời này, trong giây lát chợt cảm thấy lạnh toàn thân, đồng tử thắt lại và kinh hãi nhìn Đỗ Địch An. Không ngờ hắn lại thừa nhận điều đó, vả lại... đây lại là nghĩa địa của cha mẹ nuôi hắn?!!

Sau cơn chấn động, hắn quay phắt người và bỏ chạy!

Đỗ Địch An thoáng động thân ảnh và xuất hiện trước mặt Minh Vương như một con quỷ, nói:

- Ngươi đi đâu vậy?

Minh Vương vội vã phanh lại, dừng cơ thể cứng ngắc, đồng thời nhanh chóng rút thanh đao bằng xương cong quanh eo và đâm vào cổ Đỗ Địch An.

Hắn xuất chiêu ngay lập tức, bắt chặt lấy cổ tay của Minh Vương, vặn nhẹ và nhấp, trong khi âm thanh xương gãy vang lên, cổ tay của hắn gập lại trong tư thế chín mươi độ. Minh Vương đau đớn không chịu nổi, tại khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, hắn ta không quan tâm nhiều đến vậy, nhanh chóng tung nắm đấm của mình đồng thời phun ra vật thể gì đó từ miệng.

Đỗ Địch An dường như đã dự liệu trước được điều đó, đầu hắn nghiêng về một phía hơi nhỏ, tránh vật thể nhỏ màu đen bắn ra từ miệng đối phương, trong khi nắm chặt nắm tay đang lao tới, vặn và nhấp thêm một lần nữa, “rắc” một tiếng bàn tay này bị gãy rời.

Đỗ Địch An siết chặt hai tay và nhìn hắn chằm chằm lạnh lùng nói:

- Có phải rất hoài nghi tại sao ta lại biết là do ngươi giết không?

Khuôn mặt Minh Vương đỏ bừng vì đau đớn, nhưng sợ hãi nhiều hơn, hắn nói trong run rẩy:

- Thực sự không phải ta, ta không giết cha mẹ nuôi của ngươi, thực sự không phải ta, ta có thể giúp ngươi tìm ra hung thủ, xin hãy tha cho ta!