Chương 695 Dập Đầu
Khi ngươi ra tay giết họ có nghe thấy lời van xin của họ không?
Đỗ Địch An nói chậm rãi, lòng bàn tay dần dần siết chặt khi hắn nói, cơn đau tiếp tục lan đến toàn thân Minh Vương, xương cổ tay bị gãy vụn từng chút một, cơn đau xé gan làm hắn toát mồ hôi lạnh.
- Đại... đại nhân, ta thực sự không có. Xin Ngài đừng tin kẻ xấu đặt điều, xin hãy tin ta!
Minh Vương cầu xin với một biểu hiện chân thành trong khi đó đang cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau.
Cùng lúc đó, người của Minh Vương đã phản ứng lại, hét to rồi lao về phía trước.
Kacheek và Greely không ngồi ngoài bàng quan mà nhanh chóng đón tiếp họ. Đột nhiên âm thanh của vũ khí va chạm nhau vang lên cả một vùng xung quanh hai người họ.
- Khi ta đặt câu hỏi thứ ba, chỉ có hai người phản ứng mạnh mẽ.
Đỗ Địch An chậm rãi nói:
- Phản ứng của người còn lại không thường xuyên như ngươi. Hoạt động tinh thần của ngươi thay đổi liên tục. Ta quên nói với ngươi rằng Ma Ngân của ta có một khả năng là “nhìn thấu”! Ta có thể thấy nhịp tim của ngươi, bao gồm nhu động của đường tiêu hóa, cũng như máu huyết lưu thông, tất cả đều nhìn rõ mồn một.
“Nhìn thấu sao?”
Minh Vương sững sờ, khả năng thị giác hàng đầu như vậy mà Đỗ Địch An thực sự có?
Trái tim hắn như bỗng rơi xuống một thung lũng sâu, đầy tuyệt vọng.
Nhưng hắn ta vẫn không chịu đầu hàng số phận của mình như thế này, liền cầu xin:
- Đại nhân, ta thừa nhận, lúc đó mình có chút bận tâm, nhưng chỉ dựa vào điều này, mà phán xét rằng ta đã giết cha mẹ nuôi của Ngài thì có chăng quá vội vàng rồi? Ta chỉ nghĩ về những chuyện khác, do đó mới có phản ứng mãnh liệt như vậy. Nhưng nó không liên quan gì đến cha mẹ nuôi của Ngài. Ta thực sự không giết họ. Ngài tìm ta trả thù là đã tìm nhầm người, và chỉ khiến cho hùng thủ thực sự lọt lưới mà thôi!
- Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Đỗ Địch An lạnh lùng nói:
- Hơn nữa, bằng chứng cho thấy ngươi là kẻ thủ ác không dừng lại ở đó. Lý do tại sao ta không giết ngươi ngay lập tức là vì ngươi vẫn còn một việc chưa làm.
Nghe thấy vậy, Mình Vương ngay lập tức cảm thấy như có một tia bình minh lóe lên để mình nắm lấy, lập tức nói:
- Bẩm đại nhân, Ngài thực sự không thể giết ta, Ngài vừa cất nhắc ta lên làm phó Nghị trưởng, nếu bây giờ giết ta sẽ dẫn đến thị phi!
- Phó Nghị trưởng, ta cất nhắc lúc nào chẳng được. Dù thế nào cũng không cần phải quá chú ý.
Đỗ Địch An nói rồi lòng bàn tay đột nhiên di chuyển, hai tiếng “rắc” vang lên, hai bàn tay của Minh Vương bị gãy hoàn toàn ngay lập tức, đồng thời một tiếng hét như một con lợn bị chọc tiết vang vọng khắp khu rừng. Ngay cả một người đàn ông mạnh mẽ như Minh Vương cũng không thể chịu đựng nỗi đau bị gãy cổ tay.
- Tiện đây nói với ngươi vấn đề này, rằng bất kỳ vị trí quyền lợi nào đều nằm trong hỉ nộ của ta, nằm trong một lời nói của ta!
Đỗ Địch An giơ tay và nắm lấy vai Minh Vương, nhấc hắn ta về phía rừng.
“Soạt!”
Ba tuỳ tùng đang chiến đấu với Kacheek nhắm chuẩn thời cơ và lao ngay lập tức về phía Đỗ Địch An.
Hắn còn không thèm nhìn, chỉ giơ lòng bàn tay lên và vỗ nhẹ. Bật mở thanh kiếm ra, áp nó vào ngực và đập mạnh. Người tuỳ tùng bay lộn ngược và đập trúng một người tuỳ tùng khác.
- Cố gắng để chúng sống.
Đỗ Địch An nói rồi mang theo Minh Vương vào rừng.
Trong khu rừng u tối, những âm thanh thấp của côn trùng vo ve và tiếng xào xạc của gió thổi qua những chiếc lá cơ hồ như có vô số bóng ma bay trong rừng, khiến người ta cảm thấy kinh hãi vạn phần.
Đỗ Địch An không hề biến đổi sắc mặt của mình, nhấc hai tay bị phế của Minh Vương đến một không gian mở trong rừng, nơi một đồi đất nhỏ phình ra trên mặt đất mà không có dấu hiệu bia mộ trên đó. Hắn ném người trong tay mình về phía trước phần đất nhỏ đó và nói:
- Quỳ xuống.
Minh Vương nghiến răng đau đớn, dùng đầu gối và vai trước để chống thân mình lên, nghe Đỗ Địch An nói vậy bỗng cảm thấy trái tim lạnh ngắt và biết hắn nói việc mình chưa hoàn thành là gì. Hắn cười thảm một tiếng, không ngờ bản thân lại rơi vào một tình huống thê thảm như vậy, lại phải quỳ xuống trước những nhân vật thấp bé giống như con sâu cái kiến. Hơn nữa cho dù có quỳ xuống, cũng không thể cứu vãn lại sinh mạng của mình.
Hắn nghiến răng, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất và nói:
- Ngay cả khi phải chết, ta cũng sẽ không chết quỳ! Đúng vậy, cha mẹ nuôi của ngươi là do ta giết, là ta đã phái người giết. Ta không chỉ sai người giết họ, mà còn ngược đãi cho tới chết. Chẳng nhẽ ngươi chưa nhìn tình trạng chết của họ sao, thê thảm lắm, hahaha... ngươi năm đó có thể kìm nén sự trả thù, nói cho cùng, tình cảm của ngươi dành cho họ chỉ đến vậy mà thôi...
Nói đến đây, âm thanh đột ngột khựng lại, hai chân đập xuống đất. Chỉ thấy Đỗ Địch An ở sau đá vào phần mềm phía sau đầu gối. Đôi mắt của Minh Vương đỏ au, gầm lên rồi cố dồn sức xuống đôi chân, cố gắng đứng dậy lần nữa. Lúc này, lòng bàn tay của Đỗ Địch An ấn vào vai hắn, tựa như một ngọn núi khổng lồ đè xuống, khiến cơ thể của Minh Vương không thể di chuyển.
- Dập đầu!
Đỗ Địch An điềm nhiên nói.
Minh Vương gầm lên:
- Đừng có mơ...
Chưa dứt lời cơ thể liền cúi xuống và đầu hắn đập mạnh xuống đất.
Chỉ thấy Đỗ Địch An ấn mạnh đầu hắn lên phần mộ nhô lên đôi chút phía trước.
- Lại một lần nữa!
Đỗ Địch An nắm lấy tóc sau đầu và kéo nó lên, không chịu để cho mắt Minh Vương kịp nhìn thấy phía trước, đã lại bị ấn xuống, đập mạnh xuống đất, nền cát thô ráp mài trên trán, đau như châm cứu.
- Thêm lần nữa.
Đỗ Địch An dùng bàn tay kéo tóc hắn rồi kéo lại thêm lần nữa và lại đập xuống, đồng thời bản thân cũng từ từ quỳ xuống, lòng bàn tay vẫn ấn đầu Minh Vương xuống đất và thì thầm với phần mộ đất nhỏ.
- Dì Julla, chú Gray, ta đã đưa hung thủ giết hại mọi người tới đây, hai ngươi có thấy không, hắn ta đang hối hận cũng như đang chuộc tội...
- Bảo ta chuộc tội, ngươi mơ sao...
Minh Vương gầm lớn.
Đỗ Địch An dùng tay ấn mạnh khiến toàn bộ khuôn mặt hắn lún xuống đất, không thể mở miệng.
- Chỉ tiếc ta vẫn đến muộn.
Đỗ Địch An nhìn vào phần đất nhỏ, lộ ra một chút cô đơn trong đôi mắt lạnh lùng của mình:
- Đã để mọi người phải chịu đựng quá nhiều đau khổ, đáng lẽ nên được sống cuộc sống bình thường, tháng ngày hạnh phúc đến khi về già, nhưng chỉ vì ta, dù đã để cho mọi người hưởng vài ngày tốt đẹp, thế nhưng đã phải trả giá quá nhiều quá nhiều. Điều vô dụng nhất trên đời này có lẽ là một lời xin lỗi, chẳng thể cứu vãn lại được gì, cũng chẳng thể thể phục hồi, thay đổi được gì...
Nghe Đỗ Địch An tự nói tự nghe một hồi, cái cổ của Minh Vương vặn vẹo và vùng vẫy dữ dội, nhưng phần mặt bị ấn quá mạnh vào đất nên chỉ có thể phát ra những tiếng mũi "ư ư".
- Mong hai người có thể nhắm mắt...
Đỗ Địch An nhìn chằm chằm vào gồ đất nhỏ một lúc, từ từ thu mắt về, chần chậm trượt lòng bàn tay đang ấn cổ Minh Vương.
Đột nhiên, Mình Vương đang vật lộn dữ dội bỗng đóng băng cứng đờ, như thể bị điểm huyệt.
- Hự...
Thanh âm phát ra gần như khóc, khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng nứt xương to, giòn và rõ vang lên, cổ của Minh Vương bị chèn ép và lõm như một chiếc đồng hồ cát. Giọng nói đột ngột dừng lại và cơ thể cũng không còn phản ứng gì. Đỗ Địch An buông tay, từ từ đứng dậy và nhìn lại, chỉ thấy rằng trận chiến giữa Kacheek và những người khác đã kết thúc, đang áp giải bốn người kia vào rừng.