Chương 696 Tiến Về Quang Minh Giáo Đình
Quỳ xuống.
Đỗ Địch An bình tĩnh nói.
Kacheek và những người khác liếc nhìn phần đất nhỏ, đột nhiên nhận ra đây là nghĩa địa của cha mẹ nuôi của Đỗ Địch An, ngay lập tức đẩy bốn người đàn ông buộc họ phải quỳ trước nghĩa địa. Khi bốn người nhìn thấy Minh Vương quỳ, họ không dám chống cự, chỉ lần lượt quỳ xuống.
Đỗ Địch An im lặng quan sát, sau một lúc lâu, từ từ thu mắt về, làm một cử chỉ tay ra hiệu cho đám người Kacheek, rồi dắt tay Helisha quay lưng đi khỏi rừng.
Kacheek lĩnh chỉ, ngay lập tức ra tay, sau đó một vài tiếng hét vang lên trong rừng.
Trong khu rừng tối, có năm hình người quỳ trước cái phần đất nhỏ, trong sắc trời nhá nhem tối, trông đặc biệt quỷ dị.
Ra khỏi rừng, Đỗ Địch An lên xe ngựa, liếc nhìn Gabriel đang đầy lo lắng đổ nhiều mồ hôi lạnh, nói:
- Có sợ không?
Gabriel nuốt nước bọt và lắc đầu:
- Không, ta không sợ.
Đỗ Địch An ngồi lại về trong khoang xe và hạ màn. Kacheek và Greely cùng những người khác lần lượt ra khỏi rừng và cưỡi ngựa theo.
Giọng nói của Đỗ Địch An phát ra từ phía sau tấm rèm ngăn:
- Đi tới núi Utto.
Nghe thấy lệnh, Kacheek và Greely đã rất ngạc nhiên.
Kacheek mở miệng nói:
- Thiếu gia, núi Utto là tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình, chẳng nhẽ Ngài định sẽ đối phó với Giáo Hoàng bây giờ?
- Để đồi phó với hắn mà cũng cần chọn ngày lành tháng tốt sao?
Đỗ Địch An nói.
Kacheek vội đáp:
- Thiếu gia, ta không có ý đó, nhưng giờ đã muộn như vậy...
- Nếu ngươi đã mệt, có thể trở về nghỉ ngơi.
Kacheek toát mồ hôi, vội vã nói:
- Thiếu gia, ý ta là, Quang Minh Giáo Đình có sức mạnh lớn hơn nhiều so với Hắc Ám Giáo Đình, và Utto lại là tổng bộ của họ, có vô số Kỵ Sĩ Quang Minh canh giữ. Chúng ta chỉ có vài người, liệu có nên trở về triệu tập thêm nhân lực, tính thêm kế lâu dài?
- Cho kẻ thù thời gian thở là giảm thời gian của chính mình.
Giọng nói của Đỗ Địch An bình thản vang lên.
- Ta đã lên hết kế hoạch rồi, không cần phải nói thêm nữa, Gabriel, xuất phát.
- Rõ, thưa thiếu gia.
Gabriel kinh hồn táng đảm, quay lại đáp một tiếng rồi thúc ngựa đi.
Kacheek và Greely đối mặt nhau, không ngờ Đỗ Địch An lại làm mọi việc cấp bách như thế, không hề dừng lại ngơi nghỉ, chẳng nhẽ hắn muốn trong thời gian ngắn nhất kiểm soát hoàn toàn hai lực lượng mạnh nhất ở khu vực Ngoại Bích - chỉ trong một đêm?!!
Nhọn núi Utto, tổng bộ sở của Quang Minh Giáo Đình, biểu tượng của vẻ đẹp thiêng liêng. Ngọn núi cao 580 mét, với những bông hoa tuyết trắng nở rộ trên núi thật rực rỡ, tinh tế và tuyệt đẹp trong mùa tuyết lạnh lẽo. Trong mùa mưa xối xả, nó dần dần biến mất và bị xói mòn bởi mưa phùn.
Dưới chân núi Utto, một con đường có thể chứa tám con ngựa và xe ngựa cùng lúc, cũng có thể xem là con đường rộng rãi nhất ở khu vực Ngoại Bích. Mặt đất được phủ bằng lát gạch trắng như tuyết. Thỉnh thoảng, tinh nguyệt tỏa sáng lấp lánh chiếu xuống, kể cả vào ban đêm. Toàn bộ núi Utto sáng như ánh sáng ban ngày và toát ra sự linh thiêng không đọ được.
Lúc này, đã là ba giờ sáng, màn đêm yên tĩnh phủ đầy giăng lối, không có một bóng người trên đường. Ngay cả những quý tộc thích tiệc tùng đến tận đêm khuya cũng kết thúc bữa tiệc sớm nhất trong khoảng mười hai giờ và ai về nhà nấy đi ngủ.
Một cỗ xe ngựa lục sục lao tới, tiếng vó ngựa đi kèm với một tiếng lắc nhẹ của cỗ xe. m thanh rất nhịp nhàng. Cỗ xe dừng lại trước quảng trường bên ngoài ngọn núi Utto, Đỗ Địch An vén rèm lên và dẫn Helisha xuống.
- Thiếu gia, Ngài thực sự không cần suy nghĩ thêm sao?
Kacheek nhìn lên ngọn núi Utto khổng lồ hùng vĩ từ xa, chỉ cảm thấy như một con thú khổng lồ đang nán lại khom mình ở đó. Thật khó để tưởng tượng cần bao nhiêu quân lực để tấn công ngọn núi này.
Đỗ Địch An nhìn vào phía xa xăm, sau một lúc liền cất lời:
- Các ngươi quay về trước đi, ta ở đây một mình là được.
Kiacheek và Greely cùng những người khác mở to mắt và ngạc nhiên nói:
- Ngài đi một mình sao? Vậy sao được, chúng ta...
- Các ngươi đi cũng không có ích gì, đi về đi.
Đỗ Địch An nói.
Khi gặp những binh sĩ tuần tra trên đường, thì đưa huy hiệu của Gia tộc Phỉ Lan ra.
Tâm trạng bọn họ phức tạp. Thật vậy, như Đỗ Địch An nói, dù sao nơi đây cũng là tổng bộ của Quang Minh Giáo Đình, cao thủ như mây. Đừng nói bốn Thú Liệp Giả cao cấp, kể cả nhiều hơn họ gấp năm lần, chưa chắc đã đánh phá ra kỳ tích nào.
Sau khi Đỗ Địch An nói xong, không đợi mấy người họ trả lời lại đã nắm lấy tay Helisha, đi chầm chậm dọc xuống con đường, hình bóng dần trôi đi và từ từ biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ở cổng núi, hai bức tượng thiên thần điêu khắc cao tám mét, với đôi cánh màu trắng muốt sống động, những đường lông vũ tinh tế đong đầy cảm giác thiêng thần thánh. Dưới bức tượng thiên thần, tám Kỵ Sĩ Quang Minhh đứng hai bên cổng núi lớn. Vào lúc này, màn đêm đã phủ sâu, chỉ có tiếng rì rầm từ bãi cỏ ở phía xa và tiếng kêu của những con ếch không rõ tên lêu lêu, âm thanh này cứ chốc chốc lại vang lên không dứt.
Mặc dù tám Kỵ Sĩ đã ngủ vào ban ngày, nhưng họ vẫn cảm thấy buồn ngủ. Bốn trong số họ ngồi lười biếng xung quanh, uống rượu trò chuyện.
“Vù!”
Một làn gió lướt qua từ xa.
Một trong những người đang uống rượu nghe thấy chuyển động nhìn lên, quay đầu lại và liếc nhìn, nhưng chi một bóng đen che khuất ánh sáng nhật nguyệt, miễn cưỡng thấy một mảng xám xịt ở phía xa. Sau một lúc, những đám mây bị gió thổi bay, để lộ đồng cỏ được cắt tỉa cẩn thận và không có gì trên đó.
- Có chuyện gì vậy, lão Lôi?
Một người kinh hô lên.
Lão Lôi dụi mắt và lắc đầu.
- Không có gì. Có lẽ là do ta nhìn nhầm, ta còn tưởng rằng ai đó vừa đi qua.
- Lão Lôi, ngươi quá chén rồi đấy, ai nửa đêm lại dám tới chỗ chúng ta chứ, trừ phi muốn tấn công vào đêm?
- Đúng đấy, ngay cả những tên tiện nhân bẩn thỉu của Hắc Ám Giáo Đình cũng không bao giờ dám tấn công tổng bộ Tòa Thánh Quang Minh chúng ta. Ngươi chắc chắn uống nhiều quá rồ!
Trên đỉnh đồi của ngọn núi Utto, quảng trường San Marco, mặt đất màu trắng ngọc bích không gì so sánh được, sáng và rực rỡ dưới những vì sao, có những Kỵ Sĩ ở bên cạnh quảng trường, hình dáng thẳng tắp, đứng yên trang nghiêm như một tác phẩm điêu khắc đá. Trong ngôi đền sáng rực phía trên quảng trường, có đèn dầu treo trên các cột đền. Giá của mỗi đèn dầu bằng với thu nhập của người bình thường trong nửa cuộc đời của họ. Ngọn lửa nóng sáng sẽ thắp sáng toàn bộ ngôi đền. Không để lộ một chút bóng tối.
Richelieu ngủ trên giường phía sau bức tượng điêu khắc Thần Quang Minh. Kể từ khi hắn còn là Giáo Hoàng ba mươi năm trước, đã chuyển đến đây để sống, nghỉ ngơi trên lưng tượng thần mỗi ngày. Ánh sáng lấp lánh chiếu lên mái tóc cùng chòm râu trắng, phát sáng nhè nhẹ.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh đến từ cửa sổ và một trong những cửa sổ kia không biết khi nào đã mở ra.
Một bóng hình màu xám lặng lẽ đến bên giường hắn rồi quỳ xuống.
Richelieu đang trong giấc ngủ sâu liền từ từ mở mắt, nhưng không đứng dậy, giọng hắn vô cùng lạnh lùng và nói:
- Chuyện gì vậy?
Nếu bất cứ ai nghe thấy giọng điệu của hắn vào lúc này, hẳn sẽ kinh sợ lắm. Điều này hoàn toàn khác với giọng điệu dịu dàng như ngọc bích của hắn, cứ như là thay đổi hẳn một con người khác vậy.
- Khởi bẩm đại nhân, Gia tộc Phỉ Lan gặp chuyện rồi.
Bóng người màu xám quỳ xuống đất, lòng bàn tay tựa vào ngực, hắn ta cúi đầu nói:
- Có thông tin báo về, có người đã đột nhập vào Gia tộc Phỉ Lan trong lúc đang tổ chức Hội nghị Trưởng Lão trong tối nay và khống chế họ.