← Quay lại trang sách

Chương 697 Ngươi Có Nhường Ngai Không

Ồ?

Richelieu khẽ nhướng mày và ngồi dậy từ từ trên giường, nói:

- Khống chế cả mười hai vị Trưởng Lão? Khu vực Ngoại Bích của chúng ta từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật lợi hại như vậy?

Bóng người màu xám cúi đầu:

- Theo các đặc vụ của Gia tộc Phỉ Lan đến bẩm báo, người này dường như là Trưởng Lão tiền nhiệm của khu vực số chín.

- Là hắn?

Đôi mắt của Richelieu hiện rõ sự ngạc nhiên. Những người khác có thể không biết danh tính của vị Trưởng Lão tiền nhiệm khu vực số chín, nhưng hắn ta lại biết rất rõ ràng. Người này mất tích chưa đầy vài tháng đã luyện lên bản lĩnh như vậy?

- Ngươi nói lại cho ta biết tình hình một cách chi tiết. Trong số mười hai Trưởng Lão có nội ứng của hắn không?

Sắc mặc Richelieu trông vô cùng trang trọng, nhìn người đối diện chằm chằm.

Bóng hình màu xám đang định mở miệng. Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ hơi mở và bức màn mềm mại trong hội trường khẽ vén lên. Cùng lúc đó, một giọng nói nhàn nhạt như gió lạnh vang lên.

- Giáo Hoàng đại nhân muốn biết chuyện xảy ra lúc đó, sao không hỏi đương sự cho rõ?

Hai người bỗng nhiên chấn kinh, quay đầu lại nhìn. Họ đột nhiên nhìn thấy tấm màn mềm che khuất thoáng động, hai bóng hình đứng đó im lặng, như những bóng ma, dường như đã đứng đó một lúc lâu.

- Đại nhân, cẩn thận!

Sau khi nhìn thấy hai người lạ, hình bóng xám phản ứng nhanh chóng, một tia điện lóe lên trong mắt hắn ta, hình bóng đó đột ngột bay đi, rút con dao găm quanh eo mình, giữ nó bằng một tay và giấu sau lưng, kéo sát khoảng cách với đối phương rồi mạnh bạo đâm ra.

Biểu hiện của Đỗ Địch An vô cùng hờ hững. Trong khi giơ tay và nắm lấy, hắn liền nhìn về phía Richelieu và nói:

- Giáo Hoàng đại nhân, nếu ngươi không muốn đối mặt với sức mạnh của Khai Hoang Giả, tốt hơn hết là đừng lên tiếng, ta tạm thời chưa muốn giết ngươi.

Giọng nói hắn phát ra đều đều, cùng lúc đó lòng bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay của bóng hình màu xám kia nhanh như tia chớp điện. Cánh tay của hắn hơi rung, đột nhiên rút con dao găm của mình ra, trong khi lòng bàn tay kia đập trúng diện vào mặt Đỗ Địch An.

Lông mày của Đỗ Địch An khẽ động. Không ngờ người này lại có thân thủ tốt vậy, tốt hơn nhiều so với những Thú Liệp Giả cao cấp mà hắn gặp trước đó. Tuy nhiên, những thay đổi nhanh chóng trong thời điểm này vẫn không làm khó được tầm nhìn. Một cái xoay cổ tay khiến hắn run rẩy. Lòng bàn tay của Đỗ Địch An hất tay đối phương ra, dùng lực chấn hai tay của hắn, đồng thời hai ngón tay áp sát vào nhau, đâm ra như một thanh kiếm.

Với một cú choáng váng, hình bóng màu xám không thoát ra kịp, ngay lập tức đứng hình tại chỗ, cổ họng hắn đã bị hai ngón tay của Đỗ Địch An xuyên qua.

Kết thúc lời nói của mình, cũng là lúc trận chiến kết thúc. Hắn dùng ngón tay chạm vào máu ấm và các mô của bóng xám đó, không hề lưu tình mà rút ngón tay ra, đồng thời cong ngón tay lại rút các mô sâu trong cổ họng ra và đánh lên cằm hắn bằng mu bàn tay khiến đối phương hoàn toàn bại trận.

Bóng hình màu xám nhìn đăm đăm vào kẻ đối diện, đôi mắt đỏ ngầu đầy kinh ngạc và chấn động, cơ thể mềm nhũn rồi rơi xuống tự do, giống như hất văng một rào chắn bảo vệ vững chãi, khiến khuôn mặt của Richelieu hiện ra đầy vẻ kinh sợ.

Richelieu đã muốn la lên kêu cứu khi nhìn thấy Đỗ Địch An, nhưng khi nghe thấy hắn nhắc tới ba chữ “Khai Hoang Giả” liền nuốt nghẹn những lời cầu xin trở về cổ họng.

Nếu Đỗ Địch An lấy ai đe dọa thì đã không nghiêm trọng vậy, nhưng lại có "Khai Hoang Giả", đây là thông tin cấp cao ở khu vực Nội Bích, và hầu như không ai ở khu vực Ngoại Bích biết, kể cả cái tên Thú Liệp Giả gọi thế nào cũng rất ít người biết, huống hồ là những người đỉnh cao như Khai Hoang Giả!

Sức nặng của ba từ này trong trái tim hắn đã thấm sâu vào xương tủy, giống như dân thường sẽ vô thức hạ giọng khi nghe thấy giới quý tộc. Đây là sự sợ hãi và kính trọng có được từ sự cai trị lâu dài!

Khi hắn đã phản ứng lại, liền thấy bóng hình màu xám đã đổ rạp xuống, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc khắp hội trường.

Hắn ngơ ngác nhìn Đỗ Địch An. Thật khó tin rằng chàng trai trẻ này lại có thực lực đáng sợ như vậy, chính là vị thiên tài Thần Thuật xuất thân từ nông dân không hề có chút bối cảnh nào!

Thấy Richelieu không la hét ầm ĩ, Đỗ Địch An khẽ nói:

- Cũng coi như ngươi thông minh.

Richelieu hồi thần trở lại, khuôn mặt âm trầm xuống, nhìn hắn chằm chằm, đồng thời cũng chú ý đến bóng dáng mảnh khảnh đang nấp sau lưng hắn. Theo trực giác, hắn cảm thấy cái bóng đứng im lặng này còn nguy hiểm hơn.

- Ngươi muốn làm gì? Nếu ta nhớ không nhầm thì, dường như không hề đắc tội với ngươi, trừ phi ngươi muốn giết ta và làm Giáo Hoàng?

Richelieu khẽ nheo mắt nói.

Đỗ Địch An lắc máu dính trên ngón tay và đáp:

- Ta muốn trở thành Giáo Hoàng, cũng không cần phải giết ngươi, nhưng chỉ khi ngươi hợp tác với ta.

Có một tia sáng lạnh lẽo sâu thẳm trong đôi mắt của Richelieu, nhưng khuôn mặt già nua đầy phong sương và nếp nhăn của hắn ta sầm lại, nói:

- Sự việc đã đến nước này, chỉ bằng hãy tháo mặt nạ xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, Đỗ Địch An tiên sinh.

- Cũng được.

Đỗ Địch An đưa tay lên mặt và nhanh chóng trút bỏ lớp màng để lộ diện mạo vốn có của mình. Sự việc đã tới nước này, hắn cũng không quan tâm đến việc ngoại hình của mình bị phơi bày, nói:

- Giáo Hoàng đại nhân nếu muốn biết chuyện ở Hắc Ám Giáo Đình, thì chắc hẳn cũng đã đoán ra, mục đích ta đến đây tìm ngươi để làm gì?

Khuôn mặt của Richelieu ảm đạm đáp:

- Nếu ta không đoán sai thì ngươi điên thật rồi! Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi khống chế Hắc Ám Giáo Đình và muốn kiểm soát sức mạnh dưới lòng đất ở khu vực Ngoại Bích. Đây là tự tìm cái chết, tin rằng sẽ không lâu nữa Tu Đạo Viện sẽ nhận được tin tức và phái cường giả tới trấn áp ngươi, kể cả khi... ngươi có cường giả Khai Hoang Giả hỗ trợ mình, cũng không thể đánh bại Tu Đạo Viện!

Khi Đỗ Địch An nhắc đến Khai Hoang Giả, hắn liền đoán ra, với thể chất của hắn, chỉ mới biến mất vỏn vẹn vài tháng, đã sở hữu một lực lượng cường hạn như ngày hôm nay, Khai Hoang Giả chống lưng chắc hẳn cũng cũng cấp nhiều tài nguyên hiếm cho hắn. Vấn đề nằm ở chỗ, vị Khai Hoang Giả tai to mặt lớn này tại sao phải làm vậy? Chẳng nhẽ muốn mượn hắn làm tốt thí tuyên chiến với Tu Đạo Viện?

Đầu óc hắn lóe lên từng luồng suy nghĩ, suy đoán ra rất nhiều thông tin.

- Nếu kẻ địch của ta đều giống như ngươi, đang ở thế nguy hiểm mà vẫn nhiệt tình suy nghĩ cho ta, thực sự cảm thấy cảm động.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói, quét mắt về bốn bên rồi đưa Helisha từ từ ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, bắt đầu một cuộc nói chuyện dài:

- Nếu ngươi nhiệt tình như vậy, hãy chuyển vị trí của mình cho ta, thế nào?

Richelieu nhìn thấy Đỗ Địch An trông không hề sợ hãi, thầm chấn động trong lòng, sầm mặt xuống và nói:

- Vị trí của ta? Chẳng nhẽ ngươi không phải chỉ muốn lấy Hắc Ám Giáo Đình thôi sao, còn muốn trở thành Giáo Hoàng?

- Có gì khác biệt sao?

Đỗ Địch An hỏi lại.

Richelieu khẽ nghẹt thở, kìm nén sự tức giận của mình rồi đáp:

- Ta khuyên ngươi đừng nghĩ những điều phi lý, vị trí của Giáo Hoàng không phải là thứ ta muốn truyền lại cho ai là truyền lại cho người đó, kể cả khi ta nguyện ý truyền lại cho ngươi, nhưng thân phận cũng như xuất xứ của ngươi làm sao có thể làm được Giáo Hoàng? Giáo Đoàn sẽ không phục ngươi, Trưởng Lão Đoàn cũng vậy, không phải ai cũng có thể ngồi ở vị trí này.

- Ta biết.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Vì vậy, ta có một ứng cử viên khác, người này là người của Quang Minh Giáo Đình của các ngươi, chỉ cần chuyển nó cho hắn là được.

Richelieu giật mình một cái.

- Ai vậy?

- Ngươi có sẵn sàng nhường ngai không?

Đỗ Địch An không trả lời câu hỏi.

Sắc mặt của Richelieu trở nên khó coi. Không ngờ lại có một gián điệp trong nơi ở của mình, hơn nữa lại còn bị một tên vô danh tiểu tốt không chút bối cảnh mua chuộc, thật là một sự sỉ nhục!