← Quay lại trang sách

Chương 698 Bãi Nhốt Cừu

Những ngón tay trong vạt áo chầm chậm siết lại, hắn hít một hơi thật sâu nói:

- Ngươi có thể cho ta biết, tại sao lại làm như vậy, có phải vì ngươi đã bị hàm oan rồi bỏ tù, do đó muốn báo thù tất cả mọi người?

- Nói đến báo thù, có vẻ như đánh giá quá cao các ngươi.

Đỗ Địch An nói:

- Ta chỉ làm những gì mình muốn làm. Còn thù và hận, các ngươi còn không xứng để ta căm ghét.

Richelieu thở phào rồi nói:

- Khi Tu Đạo Viện phái ngươi đến làm Trưởng Lão của khu thứ chín, ta đã đọc thông tin thân phận của ngươi. Biết được suốt quãng đường đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, nhưng ngươi có thể đi đến ngày nay, đều nhờ Thần Quang Minh chiếu cố. Tất cả những bất bình, oan uổng mà ngươi phải chịu sẽ được Thần Quang Minh trả lại cho ngươi. Ngươi vẫn còn trẻ. Đừng để bị mù quáng bởi sự thù hận. Hận thù sẽ kéo ngươi vào vực thẳm của tội lỗi.

- Thù hận chỉ có thể làm cho mọi người đau khổ và mù quáng.

Giọng nói mang đầy cảm xúc của hắn chứ đầy sự từ bi.

- Khi ngươi rũ bỏ sự hận thù, chính là lúc nắm lấy ánh sáng, ngươi có thể nhìn thấy thế giới rõ ràng, không bẩn thỉu và ô uế như ngươi nghĩ. Bóng tối có thể khiến con người trở nên mù quáng và không thể nhìn thấy tương lai. Chỉ cần buông tay, ngươi sẽ được giải thoát.

Đỗ Địch An lặng lẽ nhìn hắn và nói:

- Khiến con người ta trở nên mù quáng, ngoài bóng tối, còn có cường quang! Chiêu này của ngươi dùng để mị dân còn được, dùng với ta ngươi nghĩ có tác dụng không?

Richelieu thoáng sững sờ, nói một cách cay đắng:

- Ngươi lún quá sâu rồi. Nếu mọi người trên thế giới này đều bị thống trị bởi hận thù giống như ngươi, thế giới sẽ bị hủy diệt. Chẳng nhẽ ngươi cho rằng thế giới bị thống trị bởi giết chóc có thể tồn tại mãi mãi sao? Ai cũng sẽ đều phải đối mặt với thất bại, nhưng gặp phải trúc trắc mà căm hận thế giới, cuối cùng sẽ tự hủy hoại bản thân. Ngay cả khi ngươi không tin vào Thần, ít nhất phải tin vào một chân lý - chỉ có thế giới của tình yêu và hòa bình mới là thế giới hoàn hảo, không đúng sao?

- Có thật không?

Đỗ Địch An hỏi lại.

Richelieu nhìn hắn chằm chằm:

- Không phải sao?

- Không đúng.

Đỗ Địch An nét mặt bình tĩnh nhìn hắn.

- Ngươi đã nghe một câu chuyện như này chưa?

Richelieu sững sờ:

- Câu chuyện?

- Có một người nông dân đã xây dựng một chuồng cừu, bên trong toàn là những con cừu trắng như tuyết.

Đỗ Địch An chậm rãi nói:

- Con cừu nào cũng sống vui vẻ và hạnh phúc trong đó. Mặc dù chúng cũng cạnh tranh thức ăn, nhưng lại không gây thương vong, do đó, mỗi con cừu đều có thể ăn được thức ăn ngon. Tình huống này cũng là kết quả mà người nông dân muốn thấy. Nhưng ngày qua ngày, những con cừu trong bầy cừu càng ngày càng to, càng ngày càng mập lên.

- Người nông dân hiền lành nọ cuối cùng cũng giơ con dao lên và giết thịt từng con một và bán chúng cho chợ thịt.

- Cho đến ngày hôm đó, những chú cừu hạnh phúc nhận ra nỗi sợ hãi thực sự.

Richelieu lắng nghe câu chuyện của hắn và từ từ cau mày.

- Sau đó, vào năm thứ hai, người nông dân đã mua tiếp một lứa cừu mới.

Đỗ Địch An nói tiếp:

- Những con cừu này sống rất hạnh phúc trong đó, nhưng một ngày nọ, con sói đến. Nó lao vào chuồng cừu, tất cả những con cừu nhỏ bé sợ hãi và tuyệt vọng muốn chạy ra khỏi chuồng cừu để trốn.

- Khi người nông dân biết tin liền vội vã chạy tới, hắn ta đột nhiên thấy rằng một vài con cừu trong bầy cừu đã bị giết, còn những con khác sợ hãi chạy mất. Hắn ta rất tức giận và căm hận con sói. Thế nhưng những con cừu chạy trốn cũng ghét con sói nọ vì nó đã làm mất nơi ở ổn định của chúng.

Nói đến đây, Đỗ Địch An ngước lên nhìn hắn và nói:

- Ngươi, có hận con sói này không?

Sắc mặt của Richelieu âm sầm xuống, biết rằng Đỗ Địch An đang để hắn lựa chọn, không phải chọn hận hay không, mà là chọn đứng về phía nào!

Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới đáp trả lời:

- Ngươi có bao giờ nghĩ rằng ngay cả khi những con cừu biết số phận cuối cùng của chúng là gì, chúng vẫn sẽ hận con sói không?

- Ồ?

Đỗ Địch An nhìn hắn với vẻ thích thú.

Richelieu nói:

- Bởi vì trong chuồng cừu này, chúng có thể sống ít nhất là an toàn cho đến già, nhưng khi rời khỏi chuồng cừu, chúng sẽ phải sống một cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, lang bạt kì hồ. Nói không chừng sẽ chết vì bệnh hoặc chết vì đói. So với những tháng ngày như vậy thì cuộc sống trong chuồng cừu mới là hạnh phúc lớn nhất, chẳng phải thế sao?

Đỗ Địch An khẽ gật đầu.

- Ngươi nói đúng, đây là kết thúc của câu chuyện. Cuối cùng, người nông dân đã giết con sói và lấy lại được bầy cừu. Đây là một câu chuyện hạnh phúc mà mọi người đều yêu thích.

Richelieu khẽ mở miệng, tự hỏi hắn định nói gì.

- Nhưng mà...

Đỗ Địch An ngữ khí nhẹ nhàng, nói:

- Chúng ta là con người, không phải cừu con. Một điểm khác biệt lớn giữa con người và cừu là con người có nhân phẩm, và tất nhiên, có nhiều người không hề có tôn nghiêm đó.

- Nhưng ít nhất, một số người trong số họ có nhân phẩm và họ không muốn trở thành cừu thế mạng.

- Vì vậy, trong cuộc sống thực, không phải ai cũng sẽ ghét con sói này.

Đỗ Địch An nhìn hắn.

- Sự tồn tại của Hắc Ám Giáo Đình không phải như vậy sao?

Đôi môi của Richelieu khẽ nhúc nhích, hắn thở dài nói:

- Ngươi nói đúng, nhưng cũng chính vì lý do đó nên mới đáng buồn!

- Ngươi cũng thấy buồn sao?

- Ta nói buồn ở đây không phải chỉ những người nguyện ý làm cừu.

Richelieu lắc đầu và thở dài.

- Đó là những con cừu thông minh nghĩ rằng chúng đã nhìn được thế giới bên ngoài chuồng cừu và dự đoán trước hành vi của người nông dân! Chúng biết kết cục của mình, vì vậy không muốn an phận thủ thường, chỉ muốn nhiễu nhương nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc chúng vẫn chỉ là một con cừu. Ngay cả khi có tức giận và cáu kỉnh, lại có thể làm gì? Nó sẽ chỉ tự làm tổn thương chính đồng loại của mình, mà không thể làm tổn thương đến một sợi tóc của người nông dân.

- Do đó, càng thông minh lại càng nguy hiểm, càng lý trí, càng máu lạnh, khi tiếp xúc với những người thông minh đừng thổ lộ tâm tình.

Đỗ Địch An gật đầu chậm chạp:

- Ngươi nói đúng, thế giới nằm trong tay của những người thông minh, và nó sẽ bị hủy diệt trong tay của những người thông minh, nhưng nếu ngươi không muốn bị hủy diệt, chỉ có một cách là làm người thông minh.

Richelieu nói:

- Cách suy nghĩ này của ngươi không khác gì những con cừu thông minh đó.

Đỗ Địch An im lặng, sau một lúc lâu, chậm rãi nói:

- Nếu chấp nhận số phận của mình, sẽ không có hy vọng. Nếu không thử, làm sao biết sừng của mình có chọc thủng được cổ họng người nông dân?

Richelieu nhìn hắn sâu sắc đáp:

- Nhưng liệu ngươi có nghĩ đến sự thử của mình sẽ kéo theo tổn thương cho không ít đồng loại của mình?

- Chỉ có hai loại người trên thế giới này, những người chấp nhận số phận là một, và những người không chấp nhận số phận là hai.

Đỗ Địch An lạnh lùng nhìn hắn.

- Mỗi một quân cờ trên bàn cờ đều có tác dụng giết địch. Nếu đã vậy thì cần có sự chuẩn bị cho việc bị giết.

- Ngươi hoàn toàn bị bóng tối làm mờ mắt.

Richelieu thở dài.

- Thù hận sẽ chỉ mang lại sự hủy diệt. Những gì ngươi đang làm bây giờ, chính là như vậy đấy.

Ngay cả khi ngươi có sự thống trị của Hắc Ám Giáo Đình và Quang Minh Giáo Đình, để rồi có thể làm gì? Ngươi phá vỡ trật tự ổn định cai trị của Tu Đạo Viện khu vực Ngoại Bích. Ngươi có biết hậu quả của việc phá vỡ quy tắc nghiêm trọng như thế nào không? Ngươi đang nổi loạn chống lại tất cả những con dân ở Cự Bích Sylvia!

- Phá vỡ các quy tắc của chính mình gọi là hoàn thiện và sửa đổi. Còn những người khác phá vỡ các quy tắc này, lại bị gọi là nổi loạn và phản.

Đỗ Địch An chậm rãi nói:

- Vì vậy, cái gọi là tội phạm khi ở trước các đối tượng khác nhau và các vị trí khác nhau cũng thay đổi bất định. Vậy, chính xác thứ gì duy nhất có thể đo lường tiêu chuẩn dây?