← Quay lại trang sách

Chương 699 Để Cho Ta Suy Nghĩ Một Chút

Richelieu âm trầm đáp lại:

- Những lời ngươi nói cũng rất có lý, nhưng ngươi có từng nghĩ, tại thời điểm mình phá vỡ quy tắc, có bao nhiêu người mất mạng vì ngươi? Ngươi không cảm thấy tội lỗi sao? Họ đều là những người bình thường như ngươi, giống như ngươi khi xưa, nhưng lại mất mạng chỉ vì ngươi của hiện tại!

- Câu này, ngươi nên nói với những người ở trên mình.

Đỗ Địch An nói:

- Không phải họ đang rao giảng tình bác ái sao, nếu đã là như thế, ta cũng rất vui lòng trao đổi vị trí với họ mà không phải xung đột vũ trang.

- Ngươi!

Richelieu bị nghẹn lời.

Đỗ Địch An nói:

- Nói đi, ngươi chọn con đường nào?

Richelieu nhìn chằm chằm vào hắn ta và đáp:

- Trước khi để ta lực chọn, liệu có thể để chúng ta bàn bạc kĩ hơn không?

- Được.

Đỗ Địch An không suy nghĩ nhiều bèn đồng ý.

Richelieu thở phào nhẹ nhõm, nói cho cùng hắn vẫn là một thiếu niên, gần địch thì nhiều lời, nhưng lại có ít kinh nghiệm. Tuy nhiên, chính xác điều này đã cho hắn một cơ hội, hắn nói sâu sắc:

- Cho đến bây giờ, vì tâm ý của ngươi đã quyết, không hề quan tâm đến sinh mạng của người khác, vậy thì sinh mạng của chính mình chắc hẳn không thể bỏ qua? Ngay cả khi ngươi đoạt được vị trí Giáo Hoàng và thống trị Hắc Ám Giáo Đình, ta đoán, bước tiếp theo của ngươi là công phá khu vực quân sự của khu vực Ngoại Bích và Tòa án? Mục đích của ngươi là cai trị khu vực Ngoại Bích?

Nói đến đây, hắn ta nheo mắt và nhìn chằm chằm vào Đỗ Địch An ở trước mặt mình.

Hắn không hề né tránh và bình tĩnh nói:

- Phải vậy.

Thấy Đỗ Địch An thừa nhận điều đó một cách dễ dàng, Richelieu hơi sững sờ, nhưng thậm chí còn chấn kinh hơn khi sự dự đoán của mình là thật, cậu bé này thực sự đã lên kế hoạch kiểm soát toàn bộ khu vực Ngoại Bích!

Tâm trạng hắn bình tĩnh lại nhanh chóng, nói một cách nghiêm túc:

- Ngươi đã tiếp xúc với Tu Đạo Viện, hơn nữa ngươi còn có Khai Hoang Giả chống lưng, vậy thì cũng nên biết, Nội Bích có những lực lượng gì mới phải. Khu vực Ngoại Bích chúng ta trong mắt họ, chẳng qua chỉ là một nơi bị bỏ đi, chẳng có chút giá trị nào!

- Ta biết.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Nói một cách đơn giản, khoảng cách giữa khu vực Ngoại Bích và khu vực Nội Bích giống như khoảng cách giữa khu thương mại và khu ổ chuột. Ta nhớ rằng khu ổ chuột trong mắt những người giàu có trong doanh nghiệp gọi là “bãi rác”. Trong mắt của khu vực Nội Bích thì chúng ta cũng giống vậy.

- Ngươi cũng biết...

- Đừng quên, nguồn gốc xuất thân của ta ở đâu.

Đỗ Địch An ngắt lời:

- Ta đến từ bãi rác, nhưng ta đã từng khiến tất cả những người giàu có trong khu kinh doanh phải ngước nhìn, để tất cả những người giàu có phú quý tôn kính muốn được làm quen kết nối quan hệ! Ta đã từng phá vỡ hai bức tường ngăn cách khu ổ chuột và các khu kinh doanh, và một lần nữa ta cũng có thể phá vỡ Thán Tức Chi Bích chắn giữa Ngoại Bích và Nội Bích!

Richelieu sững người.

Hắn chợt nhớ đến những phép màu kì lạ thường do thanh niên này tạo ra, và cũng nhớ lại lai lịch của hắn, một tên bần hàn nghèo khổ, yếu kém, hơn nữa còn là một đứa trẻ bị người nghèo bỏ rơi, nhưng cho dù là một người sống trong bùn đất, nhưng lại đứng trước mặt của hắn hiên ngang như đứng trên mây.

Sự thật bày ra trước mắt hắn, không thể phủ nhận, sau một lúc, hắn chọn lọc từ ngữ mới và chậm rãi nói:

- Ta biết ngươi rất xuất sắc, nhưng hành vi của ngươi lần này quá liều lĩnh, như thể vẫn còn trong khu ổ chuột, không có bất kỳ địa vị nổi bật nào trong khu kinh doanh, nhưng lại muốn kêu gọi tất cả người nghèo phản đối những người giàu và quý tộc trong khu kinh doanh, ngươi nghĩ kết cục này sẽ ra sao?

- Ngươi nói đúng.

Đỗ Địch An bình tĩnh nói:

- Nhưng nếu sức mạnh này của người nghèo có thể tiêu diệt quân đội trong khu thương nghiệp, ngươi nghĩ, điều gì sẽ xảy ra với kết cục đó?

Câu cuối cùng nguyên vẹn là phản vấn, Richelier sững sờ, lúc sau mới tỉnh táo lại, một dấu hiệu ngạc nhiên từ từ xuất hiện trong mắt. Chẳng nhẽ, chống lưng cho thanh niên này không chỉ có một Khai Hoang Giả? Mà là một thế lực lớn nào đó trong Nội Bích, sẵn sàng khai chiến với Tu Đạo Viện?

Nghĩ đến đây, hắn thầm chấn kinh trong lòng, cảm thấy một chút khủng hoảng.

- Ngươi nên cảm thấy may mắn.

- May mắn?

Richelier cau mày.

Đỗ Địch An nói:

- Ta thường ra tay nhiều hơn là nói, nhưng tối nay, thay vì giết ngươi hoặc bắt làm nô lệ, ta đã nói chuyện với ngươi rất nhiều. Ngươi có thể đoán tại sao không?

Sắc mặt của Richelier hơi biến đổi, nhìn chằm chằm vào hắn ta:

- Bởi vì ngươi biết rằng nếu giết ta sẽ không ngồi được vị trí Giáo Hoàng. Những Trưởng Lão trong Giáo Đình sẽ ngay lập tức họp bàn và bổ nhiệm Giáo Hoàng mới, hơn nữa còn chiếu theo lai lịch, cống hiến, danh tiếng và các thứ hạng khác của họ để giới thiệu. Nội ứng của ngươi muốn đáp ứng đủ những điều kiện trên chưa chắc đã chiếm ưu thế, cho nên bắt buộc phải giữ lấy mạng sống của ta, để ta nhường ngôi cho kẻ đó!

Đỗ Địch An không hề phủ nhận, cũng chẳng đồng ý, chỉ nói:

- Còn gì nữa không?

- Ngươi muốn kiếm thông tin từ chỗ của ta.

Richelieu nheo mắt.

- Đó là về Tu Đạo Viện, vì vậy ngươi mới không vội giết ta.

Đỗ Địch An khẽ gật đầu, nói một cách dứt khoát:

- Điều này rất đúng.

Richelieu giật thót mình, câu nói này của Đỗ Địch Anchẳng há gián tiếp phủ nhận luận điểm một sao? Nếu bị bác bỏ thì, nội ứng của Đỗ Địch An về cả danh tiếng và cống không phải như những gì hắn ta đoán, mà còn cao quý hơn thế?

Nghĩ về điều này, một vài cái tên hiện lên trong đầu hắn ta cùng một lúc, nhưng đồng thời một ý tưởng khác xuất hiện. Hoặc giả đây có thể là chiêu tung hỏa mù của Đỗ Địch An, không thể dễ dàng để hắn ta ly gián như vậy!

- Còn gì nữa không?

Đỗ Địch An tiếp tục.

Richelieu nhướn mày và nói:

- Còn sao?

Thấy hắn không thể đáp lại được, Đỗ Địch An khẽ lắc đầu và nói:

- Có vẻ như ngươi thực sự già rồi.

Richelier trông hơi nặng nề liền đáp:

- Ngươi có thể nói thẳng không?

Đỗ Địch An giơ một ngón tay ra và nói:

- Lý do quan trọng nhất chỉ có một. Ta cần sự trung thành của ngươi.

- Trung thành?

Richelieu nhìn hắn sững sờ, gì tay ôm lấy vai, cơ hồ không thể tin được nhìn lấy hắn nói:

- Ngươi muốn ta trung thành với ngươi ư?!

- Đúng vậy. Thần phục ta, đồng thời trung thành với ta.

Richelieu vốn nghĩ Đỗ Địch An ám chỉ thần phục chỉ là nhường ngai và không chống đối hắn, không ngờ thanh niên này lại có ý thu nạp mình về dưới trướng. Khiến đường đường là chủ nhân của cả hai Giáo Đình lại đi thần phục một thanh niên miệng còn hôi sữa tuổi đời chưa tới hai mươi.

- Bảo ta trung thành với ngươi? Ngươi không xứng đâu!

Sắc mặt của của Richelieu âm trầm xuống nói:

- Nếu ngươi chỉ muốn giành lấy vị trí Giáo Hoàng, ta còn có thể suy nghĩ, nhưng muốn ta quy thuận ngươi, thật đúng là vọng tưởng u mê.

- Ngươi có thể làm một con chó trong Tu Đạo Viện, tại sao lại không thể làm con chó của ta?

Đỗ Địch An nhìn hắn một cách rất tự nhiên, lộ sự coi thường.

Sắc mặt của Richelieu bỗng thay đổi, vẻ mặt hắn ta đột nhiên sầm xuống, nói:

- Cho dù có Tu Đạo Viện dẫn dắt ta, cũng không dám quá tự phụ vậy! Đừng nghĩ rằng ngươi đang kèm hai bên ta, ta chỉ không muốn động thủ, ta chưa muốn bộc lộ sức mạnh bản thân. Ngươi đã chọc giận ta rồi đấy!

Nói tới đây, cột sống cong cong bắt đầu hơi thẳng lên, tiếng rắc rắc giòn tan phát ra trong cột sống và toàn bộ cơ thể toát ra một động lực mạnh mẽ. Dường như đó không còn là một ông già hiền lành trong một bộ áo choàng Giáo Hoàng tuyệt đẹp, mà là một vị quân vương giết người đẫm máu!

Đỗ Địch An không hề tỏ ra ngạc nhiên, vẻ mặt bình tĩnh đáp:

- Ta đường nhiên biết, với tư cách là Trưởng Lão của Giáo Đình, không có vài mánh khoé thì, làm sao có thể chấn áp những nhóm kẻ xấu không tuân thủ kỉ cương chứ. Nếu ta đoán không nhầm, ngươi thay Tu Đạo Viện bảo vệ bức tường ranh giới Thán Tức Chi Bích, sức mạnh ắt hẳn cũng đã đạt đến cạnh giới cao nhất của Giới Hạn Giả? Chắc phải mạnh hơn dự kiến của Tu Viện một chút.

Richelieu thầm chấn động trong lòng, không ngờ lại bị Đỗ Địch An nhìn thấu con át chủ bài trong nháy mắt. Rõ ràng, thanh niên này có một khả năng cảm trị rất mạnh mẽ! Hắn hừ lạnh trong lòng. Khả năng cảm nhận càng mạnh thì, khả năng chiến đấu của Đỗ Địch An càng yếu. Trận đấu lúc trước ắt hẳn đã phát huy ra sức mạnh mạnh nhất rồi.

- Nếu ngươi đã biết, ta không giữ ngươi sống được.

Richelieu nói một cách uy nghiêm đáng sợ, ngay khi di chuyển đôi chân, chuẩn bị bước ra ngoài.

Đỗ Địch An đột nhiên nói:

- Đợi một chút.

Richelieu thoáng sững sờ, lạnh lùng nhìn hắn:

- Cầu xin hay là...

- Đừng nói chuyện, hãy để ta suy nghĩ một lát.

Đỗ Địch An ngắt lời, cau mày và tự lẩm bẩm:

- Giới Hạn Giả cao cấp, chắc hẳn vẫn có khoảng cách so với Khai Hoang Giả, một chiêu chắc sẽ không bị giết ngay...

Nói đến đây, hắn khẽ cau mày.

Richelieu nghĩ rằng hắn sẽ nói gì đó, nhưng khi nghe hắn tự nói với chính mình, lại vừa rất tức giận, vừa khẽ kinh hãi, bởi vì thái độ của Đỗ Địch An rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi không phải chỉ đơn thuần hư trương thanh thế. Nhưng hắn lại nói một chiêu giết chết mình thì đó là không thể.

Trước hết, hắn ta rất khẳng định rằng sức mạnh của Đỗ Địch An tuyệt đối không phải Khai Hoang Giả. Dù sao ngay cả như đại thế lực mạnh mẽ của khu vực Nội Bích, mặc dù có thể bồi dưỡng hàng loạt Thú Liệp Giả, thậm chí là Giới Hạn Giả, nhưng muốn tu luyện lên Khai Hoàng Giả không thể trong một sớm một chiều.

Người phụ nữ bịt mặt bên cạnh thậm chí còn không giống hơn. Nếu nàng là Khai Hoang Giả thì khi nói chuyện với hắn sẽ không tới lượt Đỗ Địch An mở miệng. Xem chừng đó chỉ là một nô bộc, nhưng vấn đề là hắn còn nắm tayngười con gái này. Nếu không phải có quan hệ thân thiết, Khai Hoàng Giả đâu thể để người khác đụng chạm dễ dàng như vậy?

Tâm trí hắn quay vòng một hồi, cuối cùng cũng loại bỏ tạp niệm, không nói thêm một lời nào hùng hồn ra tay.

Khi đến thời điểm cần ra tay hắn ta tuyệt đối không phí lời.

“Soạt!”

Bóng dáng hắn đột ngột lao ra, đánh vào Đỗ Địch An bằng một ánh sáng vàng tuyệt đẹp. Trong khi chân hắn đang dùng lực, Đỗ Địch An giơ lòng bàn tay lên, lắc lắc chuông trên cổ tay.

Làn sóng âm thanh trôi vào tai Helisha, nàng dường như hồi phục đột ngột từ im lặng đến có phản ứng, đôi mắt đen thuần khiết của nàng hiện lên một màu sắc khát máu, gầm lên và bay về phía Richelieu.